“Có thể là nó có liên quan tới nhiệm vụ tuyến chính, nhưng việc này cũng không quan trọng, Phương Hằng vừa mới đến khu bảy, nhân lúc hắn còn non nớt, hiện tại là cơ hội tốt nhất của chúng ta để giải quyết hắn, càng kéo dài thời gian thì càng khó xử lý.”
Một người đàn ông trung niên gật đầu một cách thâm dĩ vi nhiên: “Ta đã nghiên cứu qua tư liệu của Phương Hằng, tốc độ phát triển của hắn quá kinh khủng, lúc đầu ta cũng không tin lắm, nhưng các ngươi nhìn, hiện tại chỉ mới có mấy ngày mà độ cống hiến cho nhiệm vụ tuyến chính ở khu bảy của hắn đã vọt lên hạng thứ tám…”
“Bất kể tốn bao nhiêu chi phí, chúng ta cũng phải loại bỏ đối thủ cạnh tranh này trước, để hắn chạy về khu tám lại.”
“Ta đã liên lạc với công ty trò chơi Long Chi Quốc ở khu trấn Duyên Khê để mượn lối đi dịch chuyển không gian và nơi ẩn núp của họ để làm chiến trường tiền tuyến.”
Hội trưởng của công hội trò chơi Tả Đạo cắt ngang cuộc thảo luận của mọi người, nói: “Đây là thời điểm cần đưa ra quyết định, các vị, tương lai đang nằm trong tay chúng ta.”
…
“Dược liệu…”
Sáng sớm, ánh nắng ban mai xuyên qua kẽ hở của bụi cây mà chiếu rọi vào con đường lớn, để lại dấu loang lổ.
Trình Nhã uống lon cà phê thứ mười hai.
Liên tục trong suốt mấy tiếng đồng hồ, nàng đã phải chạy tới chạy lui để vận chuyển vật liệu giữa doanh trại của đoàn kỵ sĩ Hắc Ám và trấn Duyên Khê, Trình Nhã cũng có chút mơ hồ.
Rốt cuộc là tại sao Phương Hằng lại thu thập nhiều dược liệu đến vậy chứ?
Chẳng lẽ là vì nhiệm vụ tuyến chính.
Nhiệm vụ tuyến chính yêu cầu lén đi giúp quân đoàn Thập Hoang Giả sao?
Nhìn thế nào thì cũng giống như đang giúp kẻ địch…
Đang suy nghĩ thì Trình Nhã nhận được liên lạc khẩn cấp từ cấp trên thông qua radio cầu sinh.
Nàng vội đậu xe tải ở sát ven đường, và lập tức offline.
“Trình Nhã, ta vừa mới nhận được thông tin, mười bảy công hội lớn ở khu bảy đã nhất trí với nhau, họ định hợp lực lại để đối phó với Phương Hằng.”
Trình Nhã nghe xong mà trong lòng hoảng hốt.
Từ trước tới giờ, những người chơi ở khu bảy đều chẳng bao giờ đoàn kết, không ngờ việc đối phó với Phương Hằng lại đạt được sự đồng thuận của cấp trên nhanh như vậy.
“Theo báo cáo, lần hoạt động này được lén tổ chức bởi công hội người chơi Tả Đạo, mười bảy công hội đã tập họp lại suốt đêm ở lối đi thời không, gần trấn Duyên Khê của khu bảy nhờ thiết bị xé không gian. Họ dự kiến sẽ phát động công kích trấn Duyên Khê vào buổi trưa.”
“Lý do bên ngoài là để giải quyết mối đe dọa phát sinh bởi quân đoàn Thập Hoang Giả đối với trấn Duyên Khê, nhưng mục tiêu chủ yếu của họ là giết chết Phương Hằng.”
Mười bảy công hội lớn liên kết lại với nhau.
Nếu bọn họ thật sự có thể đoàn kết, xoắn thành sợi dây thừng, thì lực lượng mà bọn họ có thể phát huy, đến cả Liên Bang khu bảy cũng rất khó mà ngăn cản.
Trình Nhã ý thức được rằng lần này có lẽ Phương Hằng gặp rắc rối rồi.
“Sếp, chúng ta nên làm thế nào đây?”
“Ta đã đi xin ý kiến rồi, chỉ thị mới nhất của cấp trên là cứ tĩnh quan kỳ biến, tùy cơ ứng biến.”
“Vâng đã rõ.”
Trong lòng Trình Nhã hiểu rõ.
Sếp thực thi ở khu bảy cũng không mong Phương Hằng sẽ tiến vào khu bảy.
Điều này sẽ gây ảnh hưởng đến quyền nắm khu bảy của Liên Bang và việc hoàn thành nhiệm vụ tuyến chính.
Nếu như họ có thể mượn cơ hội lần này để đuổi Phương Hằng ra khỏi khu bảy, thì có lẽ là bọn họ ai cũng đều sẽ vui vẻ khi thấy vậy.
Cho dù không đuổi hắn đi được, thì mượn lực lực của làn sóng nhà chơi kia để thăm dò thực lực của Phương Hằng cũng được.
Cùng lúc đó, trong trò chơi, Phương Hằng cũng nhận được nhắc nhở khẩn cấp từ trò chơi.
‘Nhắc nhở: Ngươi nhận được thông tin liêm hệ khẩn cấp từ khoang trò chơi bên ngoài, để lại thông báo: Đại thần, tình huống khẩn cấp, hãy tìm cơ hội để offline, gấp lắm, ta chờ ngươi.’
Tim Phương Hằng khẽ thót một cái.
Tình huống khẩn cấp.
Chẳng lẽ là khu tám xảy ra chuyện phiền phức gì rồi.
Lúc này Phương Hằng vội đậu xe tải ở một bên, hắn quăng cái túi ngủ tại chỗ, rồi mới offline.
Mở khoang trò chơi lên, Phương Hằng thấy Mạc Gia Vĩ đang đi lại vòng vòng ở trong phòng khách với tâm trạng không yên.
“Sao thế? Cũng không đến nổi nào đi?”
Mạc Gia Vĩ cũng không có tâm trạng để đùa giỡn, mà nói: “Nguy rồi, đại thần, Đại Phiền Toái, chúng ta bị bại lộ rồi.”
“Hừm.”
“Mẹ!”
Mạc Gia Vĩ nhỏ giọng chửi một câu, sau đó hắn giải thích: “Một người bạn của ta vừa mới nói cho ta biết, những công hội người chơi ở khu bảy đang định liên kết lại với nhau để đối phó với một mình ngươi!”
“Ồ, bọn họ dự định sẽ đối phó với ta thế nào?”
Phương Hằng nhướng mày.
Nhanh như vậy mà tin tức đã bị tiết lộ ra ngoài, điều này khiến hắn có chút bất ngờ.
Nhưng thứ mà hiện tại Phương Hằng cảm thấy hứng thú nhất lại không phải là điều này.
Hắn thật sự rất tò mò, một mình hắn ở khu bảy, ngay cả một nơi ẩn núp cỡ lớn cũng không có.
Người chơi của công hội khu bảy định giải quyết hắn như thế nào đây?
“Bọn họ đã biết việc ngươi đang trốn ở trấn Duyên Khê, họ dự định buổi trưa sẽ phát động công kích trấn Duyên Khê để tiêu diệt hoàn toàn quân đoàn Thập Hoang Giả ở trấn Duyên Khê, họ còn nghĩ cách để giết chết ngươi, thuận tiện đuổi ngươi ra khỏi khu bảy.”
“Trực tiếp đánh với quân đoàn Thập Hoang Giả, sao mà cương thế?”
Phương Hằng cảm thấy khá sửng sốt.