Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy (Dịch)

Chương 668 - Chương 670: Học Tập (2)

Chương 670: Học tập (2)

Thì ra là vậy, đây chính là thuật Phong Ấn.

Từ góc độ của thuật Phong Ấn mà nói, bất cứ thứ gì đều có thể bị phong ấn.

Nói như vậy…

Trong lòng Phương Hằng khẽ động, ý thức được điều không hay.

Theo như lý thuyết của thuật Phong Ấn, phân thân zombie của chính mình cũng có thể bị phong ấn!

Phong ấn bình thường còn được, nếu là phong ấn đặc biệt, ví dụ zombie phong ấn vĩnh viễn trong thẻ bài…

Như thế đối với hắn mà nói, trạng thái của phân thân zombie là trạng thái bị phong ấn, chứ không phải là trạng thái tử vong, có nghĩa là không thể nào sống lại,

Cách để giải quyết là…

Khiến zombie trở nên lớn mạnh.

Càng là sinh vật lớn mạnh, độ khó phong ấn sẽ càng cao.

Phương Hằng cảm thấy mình gặp phải vấn đề khó nhằn.

Vẫn may, giai đoạn này, trong trò chơi cấp thấp có lẽ vẫn không gặp phải kiểu người chơi Phong Ấn Sư cấp bậc cao này.

"Bên trong phòng 2325 ở bên cạnh đều là học viên mới vừa mới nhập môn trong vòng mười năm, đi đi, cùng đi học với bọn họ, thầy giáo Trình sẽ nói với các ngươi làm thế nào."

"Vâng ạ, cảm ơn thầy."

Phương Hằng gật đầu, cùng rời khỏi căn phòng với Mạc Gia Vĩ vừa mới tỉnh dậy.

Đưa mắt theo hai người Phương Hằng rời đi, Mạc Giang Hà rót một ngụm rượu nhỏ vào miệng.

Thuật Phong Ấn, nhập môn khó, tinh thông càng khó!

Ngoại trừ thiên phú hơn người còn cần phải luyện tập kiên trì bền bỉ.

Một khi thiên phú tầm thường, thành tựu chắc chắn có hạn.

Ở trước thiên phú, người có thể thực sự làm được cần cù bù thông minh, trong một triệu người đến cả tìm ra một người cũng rất khó.

Người cả thèm chóng chán, hắn gặp nhiều rồi.

Đặc biệt là tên tiểu tử Mạc Gia Vĩ kia!

Phòng số 2235 ở bên cạnh.

Trong phòng có rải rác hơn ba mươi người chơi.

Người chơi ở nơi này cũng có rất nhiều người trẻ tuổi.

Phương Hằng vẫn là nhìn thấy mà thầm ngạc nhiên.

Mỗi một người này đều tiêu ít nhất một trăm điểm Chủ Thần để học thuật Phong Ấn.

Xem ra thế giới trò chơi cao cấp, cách thức người chơi thu hoạch điểm số Chủ Thần không hề khó khăn như trong tưởng tượng.

Mạc Gia Vĩ và thầy Trình giao lưu với nhau mấy câu, cầm lấy hai cái cốc gỗ và một chút vật liệu thi pháp, trở về bên cạnh Phương Hằng.

Thuật Phong Ấn cấp sơ đẳng nhất khá là dễ.

Sử dụng kiến thức thi pháp đặc biệt điều phối, ghi chép trên tờ giấy phù văn Phong Ấn đơn giản.

Phù văn ghi chép hoàn thành xong có hiệu lực trong vòng vài phút, người Phong Ấn cần mượn phù văn tiến hành phong ấn vật thể.

Mạc Gia Vĩ hiếu kỳ nhìn đông ngó tây, chú ý đến một học viên đang ngồi ngây ngốc trên đệm cói ở bên cạnh, thế là vỗ vào hắn.

“Huynh đệ, đến đây bao lâu rồi?”

Học viên kia nhìn Mạc Gia Vĩ, thở dài, “Ba năm rồi.”

“Lâu vậy sao?”

Mạc Gia Vĩ có hơi kinh ngạc.

“Ba năm tính là gì, ở đây ta xem như là trẻ đấy, ở đây phần lớn người đều đã luyện tập năm năm trở lên rồi.”

“Hả?”

“Có gì bất ngờ chứ, thiên phú có hạn thôi, những người chúng tôi kiểu xét về thiên phú ở dưới mức ưu tú, chỉ có thể sử dụng thời gian từ từ nghiền ngẫm, ở nơi này vẫn xem như tốt, chỉ cần giao tiền là có thể học suốt mười năm.”

“Ồ?” Mạc Gia Vĩ tiện miệng đáp lại một tiếng, “Ta vừa đến, nên học làm sao?”

“Cũng đơn giản.” Học viên chỉ vào cái bình trên chiếc bàn thấp phía trước, “Sau khi học được Thuật Phong Ấn cơ sở, phương pháp phong ấn chiếc bình này vào trong lá bài, mỗi lần phong ấn thành công xong có thể tăng thêm một chút điểm kinh nghiệm thuật phong ấn, đến khi nào luyện kỹ năng phong ấn đến cấp mười rồi, thì xem như thành công.”

“Rất khó sao?”

Học viên quan sát từ trên xuống dưới Mạc Gia Vĩ một lượt, “Vậy phải tùy người.”

“Ờm, ta không hiểu lắm, giải thích chút đi?”

Học viên thở dài, nói: “Nói trắng ra chính là có liên quan đến thiên phú, thiên phú càng mạnh, xác suất hoàn thành phong ấn thành công sẽ càng cao, sau khi phong ấn thành công, điểm kinh nghiệm đạt được cũng sẽ càng cao, cách biệt về thiên phú vô cùng rõ ràng thiên phú của ngươi là bao nhiêu?”

“Điểm thiên phú năm mươi lăm điểm, bình thường.”

“Vậy thôi rồi, cứ như ngươi thế này, lăn lộn thế nào cũng phải tốn hai ba mươi năm mới có thể nhập môn.”

“Hả? Không đến nỗi chứ?” Mạc Gia Vĩ vén tay áo lên, xoa bàn tay, không chịu thua, nói: “Để ta thử xem.”

Phong ấn cơ bản nhất, phù văn cũng vô cùng đơn giản, Mạc Gia Vĩ cắn đứt ngón tay, nhẹ nhàng chấm lên trên loại mực thi pháp đặc biệt trong bát một cái, vừa vẽ linh tinh, đã vẽ ra một đường phù văn phong ấn sắc nét trên giấy.

“Bộp!”

Phù văn dính lên trên bình.

Một tia sáng nhỏ lấp loé.

Chiếc bình biến mất, trên hoa văn của lá bài hiện ra một chiếc cốc.

“Ha ha! Thành công rồi!”

“Ôi trời? Thế cũng được?”

Học viên kia cũng kinh ngạc một chút, vẻ mặt kì quái nhìn Mạc Gia Vĩ.

Vận may của tiểu tử này cũng tốt quá đi!

Đánh giá thiên phú năm mươi lăm, theo lý thuyết xác suất thành công là khoảng một phần trăm.

Lại lần đầu tiên đã thành công?

“Phù!”

Mạc Gia Vĩ vừa mới cầm tờ giấy phong ấn lên, còn chưa kịp nhìn chi tiết, lá bài trong tay nổ tung cái phù một tiếng.

Chiếc cốc gỗ từ giữa không trung rơi xuống bị học viên kia đón lấy vững vàng, “Vận may của ngươi hình như cũng được, từ từ học đi, thuật Phong Ấn và những thứ khác không giống nhau, yêu cầu tăng cấp vô cùng phiền phức, cần phải có kiên nhẫn mới được.”

Bình Luận (0)
Comment