Vừa hay có thể hỏi ý kiến của Mạc Vân Tiêu.
"Đúng rồi, Mạc thúc, ngươi có biết làm thế nào để hồi sinh người sắp chết không?"
Phương Hằng thử miêu tả chuyện liên quan đến việc hồi sinh Hella một lượt.
Trò chơi giới hạn không thể tiết lộ nhiệm vụ tuyến chính, nên Phương Hằng chỉ có thể đổi cách nói, đặt trọng tâm vào việc làm thế nào để hồi sinh Hella để hoàn thành nhiệm vụ, thậm chí còn đổi cả tên của Hella.
Kể xong tất cả mọi chuyện, trong mắt Phương Hằng hiện lên mấy dòng tin tức.
‘Nhắc nhở: Căn cứ vào phán quyết, ngươi đã tiết lộ thông tin liên quan đến nhiệm vụ tuyến chính, ngươi bị trừ 980 điểm Chủ Thần.’
Vãi!
Phương Hằng thấy mình nói rất mơ hồ, nhưng vẫn bị trừ gần 1000 điểm Chủ Thần.
Quá đen.
Nghe Phương Hằng nói xong, Mạc Vân Tiêu suy nghĩ một lát.
"Theo như lời ngươi nói, ta nghĩ rằng người chết kia cũng chưa chết thật, cơ thể nàng vẫn đang trạng thái còn sống, chỉ có điều nàng ta đã dùng cách đặc biệt tiến hành hiến tế, để cường hóa thi chú đạt hiểu quả tốt nhất."
Mạc Vân Tiêu nói: "Nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ, ta đề nghị ngươi có thể thử tìm linh hồn của nàng."
"Linh hồn?"
Phương Hằng cau mày.
"Mạc tiên sinh, ngài biết phải làm thế nào sao?"
"Trong vong linh hệ Thần bí học có một chi nhánh gọi là thuật chiêu hồn, thuật nà có thể triệu hồi linh hồn của người chết, tuy nhiên cũng có rất nhiều điều cấm kỵ khi sử dụng thuật pháp này."
"Nếu để so sánh thì học thuật hoán linh cũng rất phức tạp nhưng ta lại có một người bạn là chuyên gia trong lĩnh vực này."
Chiếc xe dừng trước đèn đỏ tại một ngã tư, Mạc Vân Tiêu dừng xe, quay đầu nhìn về phía Phương Hằng.
"Vốn dĩ hắn ta không ở thành phố này, nhưng chúng ta có thể thử cân nhắc đến việc lên một chiếc máy bay gần nhất để đến đó, khoảng sáng sớm mai chúng ta sẽ có thể đến nơi."
Hơi xa.
Trong lòng Phương Hằng thầm cân nhắc.
Dù sao bây giờ Khấu Hoài cũng đã chết rồi.
Không có người phiền phức như Khấu Hoài, đáng lẽ tình hình của khu thứ bảy phải càng ổn định hơn mới đúng.
Nhân lúc lúc đang rảnh, nên tìm ra cách hồi sinh Hella càng sớm càng tốt.
Phần thưởng tương ứng với nhiệm vụ chính tuyến cấp SSS chỉ có một kỹ năng duy nhất, không thể bỏ lỡ.
Phải đến sớm không được chậm trễ.
"Mạc thúc, ta nghĩ bây giờ chúng ta qua đó luôn."
"Ừ, để ta gọi điện sắp xếp an bài."
...
Ngày kế tiếp, ở nơi hạ cánh của sân bay.
Mạc Vân Tiêu đã chuẩn bị xong một chiếc xe từ trước, hắn tự lái xe đưa Phương Hằng đến nơi hoang vu.
Trên đường đi, Phương Hằng mơ màng ngủ thiếp đi nhiều lần, đợi khi hắn mở mắt ra lần nữa, chiếc xe đã đi vào một khu nghĩa trang.
"Nghĩa trang?"
Phương Hằng thò đầu ra ngoài cửa xe.
Hắn thấy khu nghĩa trang bị bao phủ bởi một tầng sương mù dày đặc, trong lòng Phương Hằng thấy nghi ngờ.
Nói nó là một địa, nhìn trông càng giống bãi tha ma hơn.
Khắp nơi hai bên đều thấy bia mộ và bài vị đổ nghiêng đổ ngả.
"Chúng ta sắp đến rồi, Phương Hằng."
Giữa nghĩa trang có một tòa nhà được xây dựng theo phong cách trung cổ.
Tất cả tòa nhà này được bao phủ giữa một lớp sương trắng rất dày, nên không thể thấy rõ cả tòa nhà.
Mạc Vân Tiêu dừng xe ở bãi đỗ xe đằng sau tòa nhà đó.
"Hiệp hội Vong linh học giả chưa từng tham gia vào các trận tranh đấu giữa các thế lực, bọn họ vĩnh viễn đồng ý làm phe thứ ba, sau này xảy ra vài chuyện, các phe âm thầm đánh cờ với nhau vì lợi ích, cuối cùng Liên Bang cũng cho phép bọn họ xây dựng một đại sảnh người chết."
"Liên Bang cũng tham gia một bộ phận quản lý nhỏ trong hiệp hội đó."
Hai người xuống xe, rồi Mạc Vân Tiêu vừa đi vừa giới thiệu cho Phương Hằng.
Khi họ đến trước cửa, Mạc Vân Tiêu ấn chuông.
"Lúc chúng ta bước vào khu nghĩa trang, đã bị Liên Bang thầm ghi lại thông tin trong bóng tối."
Rất nhanh sau đó, cánh cửa mở ra, một người phục vụ mặc quần áo màu xám gật mặc ra hiệu cho hai người.
"Mạc tiên sinh, vị khách trẻ, chào mừng hai vị đến đây chơi."
Người phục vụ gầy như da bọc xương, tay cầm một ngọn nến.
Hắn rồi nghiêng người, vươn tay nghênh đón hai người.
Ngay sau cửa là một lối đi thẳng tắp, xuyên suốt lối đi không có lấy một ánh đèn hay cửa sổ.
Có vẻ ánh sáng bên ngoài không thể xuyên vào bên trong.
Ngọn nến trong tay người phục vụ tỏa ánh sáng mờ nhạt soi sáng lối đi.
"Mời hai vị đi theo ta."
Phương Hằng liếc nhìn Mạc Vân Tiêu, sau đó bước vào lối đi.
Phương Hằng đi theo người phục vụ về phía trước, hắn để ý hai bên hành lang trưng bày rất nhiều pho tượng hình thù kỳ quái cỡ lớn.
Trong chốc lát, thậm chí Phương Hằng còm có cảm giác như mình đang đi vào một bảo tàng trưng bày những pho tượng hình thú quái dị.
Phương Hằng đánh giá chúng đầy tò mò.
Là Thạch Tượng Quỷ?
Trong trí nhớ của mình, những cuốn sách Thần bí học mà Phương Hằng đọc đều nói đến Thạch Tượng Quỷ.
Đi khoảng năm phút, đằng trước xuất hiện một cái cửa sắt cao lớn.
Ngay lúc nhìn thấy cánh cửa, trong lòng Phương Hằng cảm thấy chấn động.
Cánh cửa này giống hệt với cánh cửa mà hắn nhìn thấy khi tiến vào trò chơi bằng cách dùng dấu ấn!
Khác biệt là hoa văn khắc trên hai cánh cửa không giống nhau.
Hơn nữa cánh cửa ở đây lại càng lớn hơn.
Nó cao khoảng hai tầng nhà.
Người phục vụ bước lên trước, sau đó đẩy cánh cửa đại sảnh.
Ngay lập tức, tiếng huyên náo vang lên từ đằng sau cánh cửa.
Giữa đại sảnh có một đài trang trí chia đại sảnh thành một vòng tròn.
Trong đại sảnh, mọi người tụ tập tốp năm tốp ba, thảo luận điều gì đó.