Bên tay trái là chỗ ngồi chuyên cho mọi người nghỉ ngơi nói chuyện phiếm, còn bên phải là những quầy tự phục vụ.
"Đây là đại sảnh người chết, bình thường chỉ có học giả học Vong linh học mới có thể bước vào nói này, thông thường họ sẽ đăng ký hồ sơ, mua bán hoặc giao dịch vật liệu, giao lưu học thuật, mua bán thông tin, hoặc nhận các loại nhiệm vụ ở đây."
Đại sảnh người chết?
Phương Hằng hơi ngạc nhiên.
Hắn chưa hề nghĩ tới thế giới này lại còn có chỗ như vậy.
"Mạc thúc, ngươi cũng là Vong linh học giả sao?"
Người phục vụ liếc Phương Hằng, giải thích: "Mạc tiên sinh là đạo sư danh dự của chúng ta."
Phương Hằng chớp chớp mắt.
"Mạc tiên sinh, Dickie tiên sinh đang đợi ngài trong phòng khách quý, ta dẫn ngài đến đó."
Người phục vụ dẫn hai người đến một lối đi đằng sau đại sảnh người chết.
Ba người leo lên một cầu thang rất dài, sau đó lại đi qua một hành lang dài mới đến trước một cánh cửa.
"Mời hai vị, ta đợi hai vị ở ngoài cửa."
"Cảm ơn."
Mạc Vân Tiêu đẩy cửa vào.
Trong phòng khách quý, có một người trung niên mặc vét ngồi đằng sau bàn làm việc.
Nhìn thấy Mạc Vân Tiêu, hắn lập tức đứng dậy chào đón.
"Ông chủ Mạc, đã lâu không gặp.” Trên mặt Dickie nở nụ cười ấm áp, khẽ gật đầu Mạc Vân Tiêu: "Cầu nguyện cho ngươi mãi mãi được yên tĩnh."
"Cảm ơn."
Mạc Vân Tiêu giới thiệu với Dickie: "Đứa nhỏ nhà ta gặp mấy vấn đề nhỏ, lần này bọn ta đến đây để hỏi ý kiến của ngươi, mong ngươi có thể giúp đỡ về lĩnh vực Vong linh học."
"Ngài khách sáo quá, còn bảo là hỏi ý kiến nữa chứ, chúng ta đều là bạn cũ, còn được Mạc lão tiên sinh phù hộ, nhất định ta sẽ cố gắng hết sức."
"Thật ra là có liên quan đến việc hồi sinh người chết."
Mạc Vân Tiêu dẫn Phương Hằng ngồi xuống ghế salon.
Hắn từ từ kể lại chuyện nghe được từ lời Phương Hằng.
Nghe Mạc Vân Tiêu kể xongm, gương mặt Dickie nở nụ cười.
"Ngươi tìm đúng người rồi, có vài người trong lĩnh vực Vong linh học của chúng ta rất có kinh nghiệm trong việc điều khiển linh hồn."
"Ngành học cơ sở nhập môn vong linh hệ có thể đổi sang thuật chiêu hồn, triệu hồi không trọn vẹn linh hồn của người sắp chết, sau đó dẫn dắt linh hồn về lại người chết, người chết sẽ sống lại, trở thành một chiến sĩ cơ sở."
"Tuy nhiên..."
Dickie thoáng dừng lại, sau đó từ từ rời tầm mắt về phía Phương Hằng ngồi bên cạnh: “Tuy nhiên thuật vong linh chiêu hồn có một khuyết điểm rất lớn."
"Khuyết điểm gì cơ?"
"Một là thời gian chuẩn bị và thời gian kéo dài, trước khi triệu hổi vong hồn cần chuẩn bị rất nhiều thủ tục phức tạp, nhưng sau khi thành công thì thời gian kéo dài khá ngắn."
"Hai là ký ức, linh hồn bị ép triệu hồi sẽ không thể nguyên vẹn, chúng sẽ mất phần lớn ký ức ở kiếp trước, còn dư lại chỉ là bản năng, ví dụ như ký ức khi trải qua chiến đấu thiên chuy bách luyện, hoặc một vài chấp niệm trước khi chết."
"Ngoài ra, nếu linh hồn đã bị ăn mòn, vậy sau khi triệu hồi rồi dẫn vào cơ thể, sẽ có thể gây ra nhiều phản ứng xấu."
Phương Hằng nhíu mày.
"Phản ứng xấu? Ví dụ như?"
"Có rất nhiều, mà thường thấy nhất là không thể chém giết, thậm chí linh hồn bình thường đã sớm trở nên mờ nhạt, hoàn toàn chẳng thể triệu hồi..."
Phương Hằng cúi đầu suy nghĩ.
Trò chơi chủ thần đã nói rõ rằng muốn hoàn thành nhiệm vụ phải khiến cho Hella sống lại.
Còn về việc sau khi sống lại có mất trí nhớ kiếp trước, hoặc linh hồn bị ăn mòn hay không cũng chẳng còn quan trọng.
"Còn một điều nữa, trước khi chết linh hồn càng mạnh mẽ thì càng khó triệu hồi, nếu ngươi muốn hoàn thành thuật chiêu hồn bên trong trò chơi chủ thần thì chắc chắn phải suy xét đến vấn đề đó."
Thuật chiêu hồn phiền phức.
Chỉ nghe thôi mà Phương Hằng đã cảm thấy hơi nhức đầu.
Phương Hằng khẽ nói thầm: “Không ngờ nó lại phức tạp như thế."
"Có lẽ thế, với tín đồ tử vong thì cái chết có ý nghĩa là yên tĩnh mãi mãi, quấy nhiễm sự yên tĩnh của người chết cũng chẳng phải chuyện tử tế."
Mãi mãi? Yên tĩnh?
Phương Hằng cúi đầu suy ngẫm.
Một lát sau, trong mắt Phương Hằng hiện lên nhắc nhở trò chơi.
‘Nhắc nhở: Dực vào Thần bí học cơ sở, khi ngươi trao đổi với Dickie, ngươi đã có được một chút lĩnh ngộ, thiên phú Vong linh học của ngươi tăng.’
‘Nhắc nhở: Thiên phú Vong linh học của ngươi (Nghìn người có một), khi ngươi tu luyện Vong linh học, thiên phú của ngươi sẽ được ông trời ưu ái.’
Hả? Thiên phú Vong linh học cao đến thế sao?
Phương Hằng hơi ngạc nhiên.
Nhưng khi nghĩ lại cũng cảm thấy đúng.
Ngay lúc ban đầu chính hắn cũng có một kỹ năng cấp S: Phân thân Zombie.
Có thể phân thân zombie có liên quan đến Vong linh học ít nhiều.
Ấy?
Không đúng!
Trong nháy mắt, Phương Hằng nghĩ đến chuyện gì đó, bỗng nhiên mí mắt hắn giật giật.
Hắn híp nhìn Dickie.
Ngay bên ngoài trò chơi mà vẫn có thể truyền kỹ năng cho người chơi!
Chẳng lẽ tên Dickie này cũng là tộc Á Nhân?!
Dickie bình tĩnh nhìn Phương Hằng.
"Nếu như là nhiệm vụ trong trò chơi, vậy ta có thể giúp ngươi tìm một Vong linh học giả đáng tin, hắn sẽ giúp ngươi triệu hồi linh hồn, dĩ nhiên, tất cả những chuyện đó đều phải có thù lao, bao gồm cả vật liệu làm phép thì ta nghĩ 4000 điểm chủ thần là một cái giá hợp lý."
"Hiệp hội Vong linh học giả chúng ta sẽ làm chứng, nếu nhiệm vụ thất bại sẽ trả lại tất cả điểm chủ thần."
Phương Hằng nghe xong mà thấy trong lòng lo âu.
Quả thật 4000 điểm Chủ Thần thì rất đắt.
Nhưng nếu như có thể, hắn cũng muốn làm mọi chuyện đơn giản hơn, tốn ít tiền là xong tất cả.