Hắn dồn tinh thần lực vào trong, và vong hồn đã bị hút vào trong sách người chết trước đó đã được thả ra.
Sau một khoảng thời gian vật lộn trước đó, cái bóng của linh hồn lại càng thêm mờ nhạt, cứ như bất kỳ lúc nào linh hồn ấy cũng có thể biến mất vậy.
Phương Hằng tiện tay quăng quyển sách người chết ra đằng sau lưng.
Một con phân thân zombie vươn dây leo từ trong cơ thể ra và quấn chặt lấy quyển sách người chết đang rơi xuống từ trên không trung.
Phương Hằng tiếp tục ra lệnh cho phân thân zombie sử dụng quyển sách người chết để tiến hành phong ấn linh hồn.
Zombie dây leo trực tiếp mở quyển sách người chết ra.
Bên trong quyển sách người chết bắt đầu tỏa ra một sức hút yếu ớt.
Thành công rồi!
Phương Hằng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Bởi vì quyển sách người chết bị ràng buộc với chính nó, và điều hắn lo lắng nhất là không thể nào sử dụng được phân thân zombie.
Bây giờ nhìn lại, phân thân zombie ngoài có thuộc tính ‘Vật triệu hoán’ ra thì nó còn có thuộc tính 'Phân thân’ , như vậy thì nó có thể thừa kế việc sử dụng quyển sách người chết.
Phương Hằng lại ngẩng đầu lên nhìn.
Linh hồn đang bay lơ lửng trên không trung hoàn toàn không có hứng thú gì với quyển sách người chết, nó cứ nhẹ nhàng bay đi, cho đến khi ẩn vào vách tường.
Trong mấy giây ngắn ngủi, linh hồn đã hoàn toàn biến mất không dấu vết.
Gì?
Phương Hằng đứng sững sờ tại chỗ.
“Nó chạy đi mất rồi.”
Phương Hằng bỗng chốc phản ứng lại ngay.
Vì vong hồn không có thực thể, cho nên theo lý thuyết, việc bay xuyên tường đối với bọn họ mà nói thì dễ như trở bàn tay.
Đám linh hồn ở trong Không Gian Kêu Rên không hề bay đi mất, rất có thể là vì Không Gian Kêu Rên đã được xử lý đặc biệt.
Chắc chắn là vách tường đá màu đen ở trong căn phòng đó có vấn đề!
“Mẹ! Làm hơn một tiếng vô ích!”
Phương Hằng cảm thấy tức giận.
Lúc này, hắn hít vào một hơi thật sâu để khôi phục lại tâm trạng một chút, sau đó Phương Hằng nhắm mắt lại lần nữa.
Ma pháp trận lại hiện ra ở dưới chân hắn.
…
Rời khỏi trò chơi, hắn lại quay về Không Gian Kêu Rên ở thế giới hiện thực.
Bởi vì ô vuông balo quá độ đã vào thời gian cooldown nên quyển sách người chết ở trên tay Phương Hằng cũng đành phải bỏ lại trong thế giới trò chơi.
Suy nghĩ một chút, Phương Hằng xoay người bước ra khỏi Không Gian Kêu Rên.
Có một người phục vụ đứng ở cửa phòng, trên tay hắn còn đang cầm một cái giá cắm nến.
“Ngài Phương Hằng, ngài đã kết thúc đợt sử dụng Không Gian Kêu Rên lần này rồi sao?”
Phương Hằng không trả lời, mà hắn hỏi: “Lhông gian Kêu Rên được chế tạo đặc biệt nên nó có thể ngăn linh hồn bay ra khỏi vách tường phải không?”
“Đúng vậy, đó là vật liệu đặc biệt mà hiệp hội Vong linh học đã mất rất nhiều thời gian mới có thể nghiên cứu ra, chì cần bôi nó lên trên vách tường thì phong tỏa linh hồn ở bên trong Không Gian Kêu Rên, nhưng chỉ với linh hồn yếu thôi.”
Người phục vụ giải thích một cách bình tĩnh.
“Những vật liệu đó đều rất mắc à?”
“Về giá cả mà nói thì chúng không hề đắt lắm, nhưng việc chế tạo nước sơn thì cần phải trải qua một quá trình chế tạo rất dài, rất mất thì giờ. Ngoài nước sơn có thể ngăn linh hồn chạy thoát ra, thì ma pháp trận bên trong Không Gian Kêu Rên cũng có tác dụng đặc biệt là duy trì sự sống của linh hồn trong một thời gian dài.”
“Sở dĩ bọn ta không mở đèn là vì để linh hồn có thể thích ứng hơn, và tránh bị chọc giận.”
Phương Hằng lẩm bẩm: “Tại sao không xây căn phòng nhỏ lại một chút, như vậy thì có thể tiết kiệm vật liệu và cơ hội may mắn có linh hồn đi vào quyển sách người chết cũng được tăng lên không ít.”
“Số lượng linh hồn chen chúc bên trong không gian càng nhiều thì càng dễ nảy sinh vấn đề, nếu môi trường nhỏ hẹp và khép kín thì tốc độ chết của bọn họ sẽ càng được đẩy nhanh hơn. Kế đến, tình trạng các linh hồn tranh đấu với nhau cũng sẽ trở nên thường xuyên hơn, dự tính ban đầu của thiết kế Không Gian Kêu Rên là đảm bảo linh hồn có thể tồn tại trong thời gian dài.”
“Cảm ơn, ta đã hiểu rồi.”
Qua một phen tham khảo, lần này Phương Hằng đã hoàn toàn hiểu ra rồi.
Nếu chỉ nói trên lý thuyết, thì hắn cũng có thể tạo ra một bản Không Gian Kêu Rên đơn giản cỡ nhỏ ở trong trò chơi, rồi để cho đám phân thân zombie từ từ quét lấy điểm kinh nghiệm cũng được.
Còn về việc dùng ma pháp trận để duy trì hoạt tính của linh hồn cũng được đi.
Đúng là quá phiền phức.
Nếu hắn bắt một lượng lớn linh hồn rồi quăng vào trong, hẳn là họ sẽ bị đám phân thân zombie bắt lấy rồi thả ra theo vòng lặp, cứ làm như vậy mấy trăm mấy ngàn lần thì bọn họ cũng gần như là chết rồi, không cần thiết phải làm thế này.
Bây giờ vấn đề là nước sơn.
Sau khi nghĩ kỹ xong, Phương Hằng ngẩng đầu hỏi: “Bên ngươi còn nhiều nước sơn không, có thể cung cấp cho ta một ít không?”
“Nước sơn sau khi được sử dụng một khoảng thời gian thì nó sẽ mất đi hiệu lực, cho nên thường ngày bọn ta cũng dự trù rất nhiều, nếu như ngươi cần thì bọn ta có thể cung cấp một ít cho ngươi.”
“Cảm ơn, vậy quyển sách người chết thì sao? Ngươi có thể cho ta mượn thêm một vài quyển sách người chết được không?”
“Hửm?” Đây là lần đầu tiên người phục vụ nghe thấy yêu cầu kỳ lạ như vậy, hắn để lộ vẻ mặt mờ mịt: “Ngài nói gì thế ngài Phương Hằng?”
“Ta nói quyển sách người chết, có thể cho ta mượn thêm vài quyển không?”