“Xin lỗi, bên ta không thể cho mượn quyển sách người chết.”
…
Dưới sự chỉ dẫn của người phục vụ, Phương Hằng đi tới chỗ đăng ký ở đại sảnh người chết.
“Hội viên tôn kính, đây là 100 quyển sách người chết mà ngươi cần, xin ngài nhận lấy.”
Dưới ánh mắt kì lạ của nhân viên quầy, Phương Hằng đã chi 3000 điểm chủ thần để mua 100 quyển sách người chết.
Tin tốt là hắn có thể xếp chồng 20 quyển sách người chết lại với nhau rồi bỏ vào trong ô vuông balo.
Trên lý thuyết là hắn chỉ cần chạy đi chạy lại năm lần, và mất 10 tiếng để trang bị 100 con phân thân zombie.
Đến đây, điểm số chủ thần mà hắn lấy được từ việc hoàn thành nhiệm vụ tuyến chính ở khu tám trước đây đã tiêu tốn hết bảy tám phần.
Phương Hằng lặng lẽ thở dài trong lòng.
Nghèo rồi!
Kết thúc đợt này phải nhanh chóng hoàn thành kết cục ở khu bảy, rồi quay về hồi đầy máu mới được.
Năm tên phục vụ cùng giúp Phương Hằng nhấc từng túi sách của người chết dày cộp và từng thùng sơn đặc biệt cùng trở về không gian người chết.
Suốt đường đi, các học giả hệ vong linh trong đại sảnh người chết đều nhìn Phương Hằng bằng ánh mắt nghi hoặc.
Đa số các học giả hệ vong linh say mê với nghiên cứu, họ rất ít khi quan tâm đến những việc xảy ra bên ngoài.
Nhưng cảnh tượng hiếm thấy này vẫn thu hút sự chú ý của bọn họ.
Trong đám người, mặt Đàm Sóc lộ vẻ nghi hoặc, ánh mắt của hắn luôn đi theo Phương Hằng, tận đến khi hắn rời khỏi đại sảnh người chết.
Đàm Sóc là người của Liên Bang.
Trên thực tế, không lâu trước khi Phương Hằng bước vào đại sảnh người chết, một số thành viên chủ chốt của Liên Bang, bao gồm cả Đàm Sóc đã nhận được tin tức về sự xuất hiện của Phương Hằng.
Họ không nhận được mệnh lệnh chính xác, chỉ chú ý đến hành động của Phương Hằng là được.
Đối với người chơi chỉ với thời gian mấy tháng đã đạt sở hữu khu thứ tám, Đàm Sóc rất tò mò.
Trăm nghe không bằng một thấy, hắn thật sự rất kỳ lạ.
Đàm Sóc có chút muốn đi theo xem Phương Hằng đang làm giả vờ cái gì.
Đồng bạn vỗ vai Đàm Sóc: "Đừng quan tâm hắn, ngươi chuẩn bị tốt, chúng ta vẫn còn việc quan trọng hơn."
"Ừ."
Đàm Sóc gật đầu, thu lại ánh mắt đang đặt trên người Phương Hằng.
Phương Hằng trong đầu đang suy nghĩ về cách tích lũy kinh nghiệm, không hề nhận ra rằng có ai đó trong đám đông đang theo dõi mình.
Dưới sự hướng dẫn của phục vụ, hắn rời khỏi đại sảnh và đi về phía Không Gian Kêu Rên.
Mỗi thành viên mới gia nhập của Hiệp hội Vong linh học giả có tổng cộng ba cơ hội để vào Không Gian Kêu Rên miễn phí.
Bây giờ Phương Hằng rất nghèo.
Hắn không muốn lãng phí cơ hội.
Cho nên, khoảng thời gian tiếp theo hắn chuẩn bị luôn ở trong Không Gian Kêu Rên tăng điểm kinh nghiệm.
"Cảm ơn, tiếp theo ta tự đi là được rồi."
Đặt đủ một trăm cuốn sách và hai thùng sơn vào Không Gian Kêu Rên, Phương Hằng đuổi những tên phục vụ ra khỏi Không Gian Kêu Rên, sau đó tự tay mình đóng cánh cửa của Không Gian Kêu Rên.
Tăng lá gan!
Phương Hằng hít một hơi thật sâu, vỗ nhẹ lên má rồi thắp lên ngọn nến linh hồn đặt trên chiếc bàn bên cạnh.
Dưới sự chiếu sáng của ngọn lửa linh hồn, cơ thể linh hồn du đãng hiện rõ có thể nhìn thấy.
Không có cách gì đi đường tắt.
Khi mới bắt đầu, hắn nhất định phải nghĩ cách bắt từng oán linh.
Phương Hằng tiện tay cầm lên một quyển sách người chết bắt đầu bắt oán linh.
Hắn tin chắc rằng, tất cả rồi sẽ ổn thôi.
...
"Thật kỳ quái, Đại Thần chạy đi đâu rồi..."
Mạc Gia Vĩ đã tìm kiếm trong game một thời gian dài mà vẫn chưa tìm thấy Phương Hằng, cũng không nghe tin từ Victor rằng Phương Hằng đã đi đến thế giới khác.
Sau khi đi vòng quanh nhà tù ba lần, Mạc Gia Vĩ lấy hết can đảm, đi đến lối đi vào của một gian hầm mới xây trong nhà tù và đi vào trong đó.
Trong hành lang, Lucia dựa lưng vào tường.
Nhìn thấy Mạc Gia Vĩ đi tới, Lucia lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu, thân thể đột nhiên thẳng tắp và căng lên, tay phải chạm vào chủy thủ, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Mạc Gia Vĩ.
"Ơ..."
Mạc Gia Vĩ không bao giờ biết mình đã đắc tội Lucia như thế nào.
Nhưng hắn có hơi chột dạ.
"Lucia, ngươi... vẫn chưa nghỉ ngơi sao?"
"Ừ."
Lucia lạnh lùng ừ một tiếng, khuôn mặt đầy cảnh giác và hờ hững.
"À, ý ta là, ngươi có nhìn thấy Phương Hằng không? Ta có một việc rất quan trọng cần tìm hắn, nhưng dường như ta không thể tìm thấy hắn."
Mạc Gia Vĩ co rụt cổ lại, hắn cảm thấy không khí xung quanh giảm xuống mấy độ một cách khó hiểu.
"Bây giờ Phương Hằng bế quan trong phòng, ngươi không thể vào quấy rầy hắn."
Mạc Gia Vĩ gãi gãi gáy, có chút sốt ruột.
Bên phía Liên Bang dường như có việc rất quan trọng tìm Phương Hằng, nghe nói có liên quan đến chuyện đã xảy ra ở khu bảy.
Trần Ngự lại bắt đầu liên hoàn liều mạng gọi điện thoại, đã gọi đến mười mấy cuộc gọi.
Nhưng hiện tại Phương Hằng lại bế quan rồi.
Mạc Gia Vĩ dò hỏi: "Hay là, ngươi đi vào gọi hắn đi?"
“Không thể được, bây giờ ta chịu trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của Phương Hằng khi hắn đang bế quan.” Vẻ mặt của Lucia càng lạnh lùng hơn, cầm chủy thủ trong tư thế chiến đấu: “Ngươi nhất định phải đi vào trong sao?
"Không, không, không, không."
Mạc Gia Vĩ sợ tới mức vội xua tay: "Lucia, đợi sau khi Phương Hằng đi ra, giúp ta chuyển lời cho hắn, Liên Bang có việc gấp cần tìm hắn, cực kỳ gấp, cực kỳ quan trọng."
"Ừ, được rồi, ta biết rồi."
Lucia có chút thất vọng cất chủy thủ đi, lại lạnh lùng ừ một tiếng, dùng ánh mắt ra hiệu cho Mạc Gia Vĩ có thể rời đi rồi.