Chỉ cần cho hắn cơ hội, nghĩ cách chống đỡ qua giai đoạn từ không đến có điểm tích lũy, sau đó tốc độ hắn thu hoạch điểm kinh nghiệm chắc chắn khủng khiếp!
“Thật sao?”
“Đúng vậy, cơ hội như vậy mỗi nửa năm chỉ có một lần, bọn ta đồng ý cung cấp cho ngươi cơ hội gia nhập lần này, tương ứng với, ngươi nợ hiệp hội Vong linh học bọn ta một ân tình.”
“Được.”
Phương Hằng lập tức đồng ý.
Hắn nợ ân tình bên ngoài nhiều lắm rồi.
Lão Hắc, Hắc Bảo, còn có nhà họ Mạc.
Còn thiếu một hội nghiên cứu Vong linh học giả của hắn?
Nợ nhiều không lo.
“Lựa chọn thông minh.” Dickie gật đầu: “Chúng ta còn cần năm tiếng tiến hành công tác chuẩn bị trước cho Đại Sảnh Kêu Rên, khoảng thời gian này ta khuyên ngươi có thể duy trì thiền định, khôi phục trạng thái đến độ tốt nhất, ba tiếng sau ta sẽ đến đón ngươi,”
Phương Hằng giơ tay, thu vào trong tay cuốn sách của người chết.
“Ta đã hiểu, vô cùng cảm tạ.”
…
Tại phòng khách, sau khi thiền định nghỉ ngơi trọn vẹn ba tiếng rưỡi, người phục vụ gọi Phương Hằng tỉnh lại.
Dưới sự dẫn dắt của người phục vụ, Phương Hằng đi dọc theo cầu thang xuống đến tầng năm dưới lòng đất.
Đứng trước một tòa đại sảnh, người phục vụ đưa cây nến màu xanh lam trên tay về phía Phương Hằng.
“Tiên sinh Phương Hằng, mời vào, Dickie tiên sinh đang ở trong đại sảnh Kêu Rên đợi ngươi, những chuyện tiếp sad đây ngươi thấy được, nghe được ở đại sảnh Kêu Rên xin đừng tiết lộ ra bên ngoài, cảm ơn sự thấu hiểu và giúp đỡ của ngươi.”
“Được.”
Phương Hằng gật đầu, nhận lấy cây nến từ trong tay người phục vụ, bước vào căn phòng.
“Hoan nghênh ngươi đến với đại sảnh Kêu Rên, Phương Hằng.”
Bước vào trong cửa lớn, ngay lập tức Phương Hằng đac nhìn thấy một gian đại sảnh hình tròn rộng thênh thang.
To hơn những mười lần so với đại sảnh Kêu Rên trước kia nhìn thấy trước kia.
Dưới ánh nến soi sáng, bên trong toàn bộ đại sảnh đều tràn đầy linh hồn đi loạn bốn xung quanh.
Trên trần nhà của đại sảnh có vẽ phù văn phức tạp.
Là ma pháp trận?
Phương Hằng ngẩng đầu nhìn lên phía trên.
Là ma trận pháp cỡ siêu lớn, gần như bao quát toàn bộ trần nhà của Không Gian Kêu Rên vào bên trong.
Ma trận pháp ở vào trạng thái kích hoạt chuyển động, nó không ngừng xoay tròn, phát ra những tia sáng màu đỏ yếu ớt.
Mà ở vị trí trung tâm căn phòng có một khe hở.
Khoảnh khắc nhìn thấy khe hở kia, đồng tử của Phương Hằng khẽ mở rộng.
Hiểu biết của hắn về ma trận pháp rất ít, nhưng hắn nhìn hiểu được, khe hở ở trung tâm căn phòng là hạt nhân trung tâm được bố trí của cả một ma trận pháp.
Hơn nữa khe hở kia…
Phương Hằng cảm thấy nó vô cùng quen mắt.
Rất giống với khe hở không gian dị thứ nguyên mà hắn từng mở ra!
Chỉ có điều màu sắc không giống nhau lắm.
“Đó là khe hở thông đến Tử giới.”
Chú ý đến ánh mắt của Phương Hằng, Dickie đứng ở bên cạnh mở miệng giải thích.
“Dickie tiên sinh.”
Phương Hằng gật đầu chào hỏi.
“Ừm, đây là một khe hở rất nhỏ, nhỏ đến mức linh hồn mạnh hơn một chút cũng không thể thông qua, nhưng nó vẫn luôn tràn đầy nguy hiểm.
Dickie quay đầu nhìn về phía Phương Hằng.
“Tốt nhất đừng có đến gần nó.”
Tử giới!
Trong lòng Phương Hằng khẽ lay động.
Trong năng lực đặc biệt biệt của ấn ký mới kích hoạt trên mu bàn tay có liên quan đến miêu tả về Tử giới.
“Dickie tiên sinh, Tử Giới là nơi nào? Có phải là thế giới trong trò chơi?”
“Đó là nơi trở về cuối cùng thuộc về những người chết, ngươi có thể xem là đó là thế giới trong trò chơi, cũng có thể xem như đó không phải.”
Dickie nói rồi di chuyển ánh mắt về phía khe hở kia, tiếp tục giải thích: “Nguồn gốc của khe hở này nói ra dài, ta chỉ có thể nói với tư cách là quân cờ để thương lượng với Liên Bang, hiệp hội Vong linh học giả bọn ta phụ trách trông giữ khe hở này đời đời kiếp kiếp, bảo đảm sự an toàn của nó.”
“Có điều chú của ta cảm thấy, chỉ là bảo vệ nó thực sự quá lãng phí, cho nên dùng nó làm trung tâm sáng tạo ra Đại sảnh Kêu Rên.”
“Có lẽ ngươi cũng đoán ra rồi, lúc trước linh hồn ngươi nhìn thấy ở Không Gian Kêu Rên đều là thu hoạch được trong khe hở thông đến Tử giới.”
Phương Hằng nghe vậy có hơi choáng.
Hắn vẫn là hơi không hiểu lắm, Tử giới rốt cuộc có phải là một thế giới thuộc về trò chơi hay không.
Hoặc có thể thế giới thực và thế giới trò chơi vốn dĩ không phân giới tuyến rõ ràng đến như thế?
Tử giới có thể là một nơi dung hợp của thế giới thực và thế giới trò chơi?
Dickie khẽ mỉm cười: “Đây là bí mật của hiệp hội Vong linh học giả bọn ta, ngươi sẽ thay bọn ta giữ bí mật với bên ngoài, đúng chứ?”
“Đương nhiên, ta sẽ không phụ sự tín nhiệm của hiệp hội Vong linh học giả.”
Thái độ không hiểu nổi trước tiên đặt sang một bên, Phương Hằng thu hồi lại ánh mắt tử trên khe hở Tử giới.
“Bây giờ ta nên làm thế nào? Sử dụng sách của người chết ở nơi này có thể nâng cao xác suất phong tỏa thành công không?”
“Như những gì ngươi thấy, ma trận pháp bên trên Không Gian Kêu Rên có thể phát huy tác dụng trấn áp, duy trì sự ổn định của khe hở Tử giới.”
“Đợi chút bọn ta sẽ khởi động ma trận pháp ở căn phòng bên trên, đến lúc đó linh hồn ở khắp bên trong đại sảnh Kêu Rên đều sẽ rơi vào trạng thái bị trấn áp, trong trạng thái này, bọn họ rất khó nhảy qua trói buộc của sách của người chết.”