“Mỗi một lần khởi động ma trận pháp đều sẽ tiêu hao lượng lớn tài nguyên, mỗi lần sau khi ma trận pháp khởi động ước tính có thể duy trì vận hành bảy mươi hai giờ, còn có gì nghi vấn không?”
“Ừm, không có nữa rồi.”
Phương Hằng hiểu rồi.
Cũng chính là nói, đợi sau khi ma pháp trận chính thức bắt đầu vận chuyển, độ khó của việc bắt linh hồn giảm mạnh thôi!!
Được!
Bảy mươi hai giờ, tranh thủ thời gian, bắt được nhiều linh hồn nhất có thể về, mở rộng Không Gian Kêu Rên của nhà tù của chính mình!
Phương Hằng hạ quyết tâm.
“Ừm, chúng ta còn cần một chút thời gian tiến hành điều chỉnh lần cuối cho ma trận pháp, ngươi có thể lựa chọn một vị trí tốt nhất.”
Dickie giơ tay chỉ về phía đại sảnh hình tròn.
“Dự tính khoảng một tiếng sau ma trận pháp sẽ bắt đầu vận hành, trừ ngươi ra còn có mười hai học giả học tập Vong linh học cùng gia nhập, vì để ngăn ngừa việc tương tác lẫn nhau dẫn đến những tranh chấp không cần thiết, mười ba vị trí là cố định, ngươi có thể lựa chọn trước một cái.”
“Cảm ơn.”
Phương Hằng lại lần nữa nói cảm ơn.
Thì ra ngoài hắn ra vẫn còn có mười hai người khác cùng tham gia.
Cho dù vong hồn bên trong đại sảnh Kêu Rên lúc này trông có vẻ vô cùng dày đặc, nhưng trong lòng Phương Hằng đã xem mười hai người này là đối thủ cạnh tranh.
Muốn kiếm được nhiều thể linh hồn một chút còn phải dựa vào bản lĩnh.
Phương Hằng nghĩ rồi, đứng vào vị trí lối ra của Không Gian Kêu Rên, liếc nhìn tổng thể một vòng căn phòng.
Tuy nói vào lúc sử dụng quyển sách người chết tiêu hóa linh hồn cần phải tập trung tinh thần tiêu hao tinh lực, cơ bản sẽ không cảm nhận được chuyện xảy ra bên ngoài.
Nhưng hắn vẫn muốn không ngừng đi tới đi lui trong trò chơi.
Mạc Vân Tiêu từng căn dặn hắn, chiêu tiến thẳng vào trong trò chơi này có quan hệ với bí mật về ấn ký trên mu bàn tay hắn, tốt nhất đừng tiết lộ trước mặt người ngoài.
Vậy nên vẫn là khiêm nhường một chút thì hơn.
Vị trí ở góc khuất khó bị phát hiện hơn.
Nghĩ rồi, Phương Hằng đi thẳng tới vị trí góc khuất nhất.
Dickie cau chặt mày lại.
Hắn có hơi nghi ngờ.
Lần này đưa Phương Hằng đến đây sớm một bước, chính là vì để Phương Hằng lựa chọn vị trí có lợi trước tiên.
Có điều hắn không ngờ rằng, Phương Hằng lại lựa chọn một vị trí ở góc khuất như vậy.
“Phương Hằng, ngươi quyết định lựa chọn chỗ này rồi sao?”
“Đúng vậy, vị trí góc khuất thích hợp quan sát bố cục tổng thể hơn.”
“Ừm, lựa chọn rất tốt, chúc ngươi may mắn.” Dickie khua tay: “Ta đi xem tình hình chuẩn bị ma pháp trận trên tầng.”
Đưa mắt theo Dickie dời đi, Phương Hằng lại cúi đầu nghĩ.
Cơ hội mỗi nửa năm có một lần, còn gắn vào một ân tình, không thể lãng phí một cách dễ dàng như vậy, bắt buộc phải dốc toàn bộ sức lực đánh cho sảng khoái mới được.
Phương Hằng âm thầm hạ quyết tâm.
Hắn lại đứng lên, mở cửa lớn cửa căn phòng Đại sảnh Kêu Rên ra.
Chỗ lối vào, hai người phục vụ đứng ở cửa trông giữ.
“Tiên sinh Phương Hằng, ngươi có gì cần giúp đỡ sao?”
“Ta còn cần nhiều quyển sách người chết hơn nữa.”
Phương Hằng gật đầu: “Còn cần mười chín quyển.”
Hai người phục vụ nhìn nhau.
Một người trong đó đã lấy làm quen với loại yêu cầu kì quái này của Phương Hằng, hắn gật đầu nói: “Được thôi, bây giờ ta sẽ đưa ngươi trở về đại sảnh người chết.”
…
Trở về quầy lễ tân làm thủ tục mua bán lại lần nữa, Phương Hằng lại tốn năm trăm bảy mươi điểm số Chủ Thần để thu mua đủ mười chín quyển quyển sách người chết.
Đợi đến lúc Phương Hằng hai tay bê theo một chồng sách dày về đến đại sảnh Kêu Rên, mười hai học giả Vong linh học tham gia tu luyện tu luyện ở đại sảnh Kêu Rên lần này đều đã tụ tập đầy đủ.
Nhìn thấy Phương Hằng bước vào đại sảnh, tất cả mọi người đều ném ánh mắt nghi hoặc về phía hắn.
Thật là kì lạ!
Bọn họ trước nay vẫn chưa thấy có người cầm nhiều quyển sách người chết như vậy đến đại sảnh Kêu Rên tiến hành tu luyện.
Đây là chiêu trò gây rối loạn gì?
Lẽ nào là dựa vào số lượng quyển sách người chết để giành chiến thắng?
Mạch suy nghĩ này cũng thực sự là kì lạ.
Càng kì lạ hơn là, học giả Vong linh học bình thường không nói là tay không trói gà không chặt, nhưng một quyển sách người chết dày cũng không tính là nhẹ.
Hắn lại mỗi một bên tay trái phải cầm một chồng lớn?
Nhất thời, không ít người thậm chí còn cảm giác Phương Hằng chính là một người ngoài ngành của Vong linh học.
Nhưng hội nghiên cứu Vong linh học giả không thể nào để mặc một người ngoài ngành như thế đi vào nơi quan trong như đại sảnh Kêu Rên này.
Phương Hằng nhìn một vòng xung quanh, khẽ gật đầu với những ánh mắt ném về phía hắn.
Tất cả học giả Vong linh học tham gia tu luyện đều đã vào vị trí, chỉ còn lại vị trí cuối cùng ở góc khuất kia.
Đúng với ý nguyện!
Tâm trạng của Phương Hằng khá tốt.
Hắn bỗng nhiên ý thức được, vị trí cuối cùng kia có lẽ là chỗ mà hiệp hội Vong linh học giả đặc biệt vì hắn mà thêm vào.
Vốn dĩ hắn không trong danh sách.
Đi thẳng đến trước chỗ ngồi, Phương Hằng đặt hai chồng lớn quyển sách người chết xuống đất.
“Bịch!”
Hai chồng sách rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng bịch.
Học giả Vong linh học ở xung quanh lại một lần nữa ném ánh mắt khác thường về phía Phương Hằng.
Phương Hằng yên tĩnh ngồi xuống, nhắm mắt ngồi thiền.
Chỉ cần ta không thấy ngại, người ngại chính là người khác!
Mọi người nhìn thấy Phương Hằng tiến vào trạng thái thiền định, từng người một cũng đều dần dần thu ánh mắt lại.