Trong đám đông học giả ở đại sảnh, hai người chơi Liên Bang liếc nhìn nhau.
Đàm Sóc cau chặt mày lại.
Phương Hằng hắn sao lại cũng đến đại sảnh Kêu Rên rồi?
Hắn chỉ là một người chơi sơ cấp của trò chơi, tại sao lại có năng lực tiếp xúc với Vong linh học?
Hơn nữa còn gia nhập hiệp hội Vong linh học giả, thậm chí còn có thể gia nhập đại sảnh Kêu Rên mỗi nửa năm chỉ mở cửa một lần này?
Phải biết rằng, số người tu luyện của đại sảnh Kêu Rên ngày mở cửa vô cùng có hạn, Liên Bang tốn rất nhiều sức lực mới có được hai phiếu vào cửa.
Càng kì lạ hơn là, chuyện ồn ào náo loạn bên ngoài Zombie Ngày Tận Thế khu bảy ngày hôm qua, bên phía Liên Bang thậm chí đã xin cứu trợ của Phương Hằng, thậm chí bằng lòng bỏ ra một phần rất lớn điểm số làm thù lao.
Nhưng Phương Hằng căn bản không có ý muốn bàn, dứt khoát biến mất không thấy đâu.
Thì ra hắn vẫn luôn trốn ở đại sảnh Kêu Rên.
Nhưng tại sao hắn không hề quan tâm chút nào về trò chơi Zombie Ngày Tận Thế, ngược lại yên tĩnh ở nơi này học tập Vong linh học?
Trong lòng Đàm Sóc có hàng trăm dấu hỏi.
Một người chơi Liên Bang khác thì lắc đầu với Đàm Sóc.
“Tập trung, đừng nghĩ ngợi lung tung, chúng ta phải bắt đầu rồi.”
“Ừm.”
Đàm Sóc nghe vậy lập tức tập trung tinh thần.
Tạm thời không quan tâm Phương Hằng thế nào, bây giờ việc quan trọng nhất của hắn vẫn là ứng phó việc trước mắt.
Cơ hội lần này khó có được, Phương Hằng gì gì đó không quan trọng, nỗ lực hoàn thành việc thăng cấp cấp bậc Vong linh học của mình mới là then chốt nhất.
Nhất định phải toàn lực ứng phó!
Đàm Sóc nhắm mắt lại, điều chỉnh tinh thần.
Theo thời gian từng giây từng phút trôi đi, bên trong khắp đại sảnh Kêu Rên vang lên một tiếng răng rắc nhỏ.
Cửa lớn của đại sảnh Kêu Rên bị khóa chặt.
Phù văn ma pháp trận trên trần nhà của đại sảnh dần dần tăng tốc xoay tròn, tỏa ra những tia sáng màu tím.
Tia sáng tím chiếu sáng cả đại sảnh Kêu Rên.
Dưới sự chiếu rọi của tia sáng tím, Phương Hằng nhắm mắt thiền định bỗng nhiên cảm giác trên vai nặng trĩu.
Hắn bỗng chốc mở hai mắt ra.
Bắt đầu rồi!
Những vong hồn bên trong Không Gian Kêu Rên hiển nhiên chịu ảnh hưởng trấn áp cực lớn của ma pháp trận.
Nhìn một cách chi tiết, dưới sự chiếu sáng của ánh sáng đỏ ma pháp trận tỏa ra, trên người các linh hồn đều hiện ra từng xiềng xích gông khóa màu tím nhạt,
Tất cả linh hồn màu xanh màu trắng đều bị trực tiếp giam cầm ngay tại chỗ, chỉ còn lại linh hồn màu đỏ còn có thể dùng tốc độ vô cùng chậm chạp để di chuyển.
“Xùy!!”
Tất cả học giả Vong linh học trong đại sảnh gần như đều cầm trong tay quyển sách người chết, ngay lập tức ngắm chuẩn quyển sách người chết vào linh hồn màu đỏ cấp cao tiến hành bắt giữ.
Phương Hằng thấy vậy cũng mở quyển sách người chết ra, ngắm chuẩn nó vào một linh hồn màu trắng gần nhất.
Dưới sự áp chế mạnh mẽ của ma pháp trận, linh hồn màu trắng không thể nào chống cự lại lực hút của quyển sách người chết.
Nó bị sức mạnh của quyển sách người chết trói buộc, dần dần bị kéo vào trong quyển sách người chết.
Không thể có sự chống cự nào!
‘Nhắc nhở: Ngươi sử dụng quyển sách người chết hoàn thành bắt giữ linh hồn yếu, điểm kinh nghiệm kĩ năng cơ sở Vong linh học của ngươi +0.001, thiên phí Vong linh học của ngươi +0.001’.
Hoàn thành phong tỏa linh hồn!
Quá đơn giản rồi!
So với trước kia, phong ấn linh hồn sau khi bị ma pháp trận trấn áp quả thực quá nhẹ nhàng!
Phương Hằng phấn chấn tinh thần, lập tức tìm kiếm một mục tiêu tiếp theo.
Không giống với đại đa số người chơi.
Đối với người chơi bình mà nói, lượng lớn thể linh hồn tập trung ở trong quyển sách người chết sẽ dẫn đến khó hấp thụ.
Bởi vậy, phần lớn các học giả Vong linh học đều sẽ lựa chọn sau khi bắt một đến ba linh hồn cấp cao sẽ lập tức bắt đầu dựa vào quyển sách người chết thôn tính hấp thụ nó.
Đợi sai khi hấp thụ xong rồi lại bắt đầu một vòng đuổi bắt mới.
Cứ tuần hoàn lặp đi lặp lại như vậy, cho đến lúc trước nửa tiếng khi cả Không Gian Kêu Rên phải đóng cửa, bọn họ lại thu thập mười, tám linh hồn phẫn nộ cao cấp một lượt cuối cùng, đem về từ từ phong tỏa linh hồn thôn tính hấp thụ.
Đàm Sóc vừa mới điều khiển quyển sách người chết hấp thụ xong sức mạnh của ba linh hồn màu đỏ, hắn vừa như cố ý lại như vô tình, quay đầu nhìn về phía sau, quan sát động tác của Phương Hằng.
Vừa mới nhìn, Đàm Sóc hoàn toàn bị làm cho kinh ngạc.
Cái gì vậy?
Lúc này Phương Hằng đang ngồi khoanh chân ở góc khuất, mở quyển sách người chết ra thu lấy linh hồn ở ngoài.
Thoạt nhìn hắn và những học giả Vong linh học khác cũng không có gì khác biệt.
Nhưng nhìn kỹ lại, Phương Hằng lại vô cùng đặc biệt.
Linh Hồn hắn hấp thụ đều là linh hồn màu trắng cấp thấp nhất.
Dưới sự trấn áp của ma pháp trận, độ khó của thu thập linh hồn màu trắng là thấp nhất.
Từng linh hồn màu trắng xếp thành hàng, dễ dàng bị Phương Hằng hấp thụ vào trong quyển sách người chết.
Tình huống gì đây?
Hấp thụ linh hồn màu trắng?
Tính giá trị của linh hồn màu trắng rất thấp, nói một cách tương đối, có sự trấn áp của ma pháp trận của đại sảnh Kêu Rên, hấp thụ linh hồn màu đỏ cao cấp nhất mới là được lợi nhất.
Đàm Sóc có hơi ngỡ ngàng, có cảm giác không thể nào hiểu nổi.
Càng kì lạ hơn là, Phương Hằng hắn trong chốc lát phong tỏa nhiều linh hồn màu trắng vào trong quyển sách người chết như vậy…
Hắn hấp thụ nổi sao?