Trước mắt Vong linh học sơ cấp đã đạt đến level 10, vẫn là tranh thủ thời gian hỏi xem thuật Chiêu Hồn chơi thế nào, quay về hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến của khu bảy.
Phương Hằng vừa suy nghĩ, vừa cùng đám người đi ra khỏi đại sảnh Kêu Rên.
“Tiên sinh Phương Hằng, xin đợi một chút.”
Trước cửa, người phục vụ sớm đã có chuẩn bị giơ tay ra ngăn Phương Hằng lại.
“Tiên sinh Phương Hằng, tiên sinh Mạc Vân Tiêu nhờ ta chuyển lời cho ngươi, có một vị khách quan trọng muốn gặp ngươi, hắn đã đợi ngươi một ngày rồi, bây giờ hắn đang ở cùng tiên sinh Mạc Vân Tiêu ở phòng tiếp khách của tầng bốn, nếu như ngươi tiện, bây giờ ta đưa ngươi đi gặp bọn họ, có thể không?”
“Hử?”
Người khách quan trọng?
Phương Hằng khẽ cau mày lại, trong lòng thấy nghi ngờ.
Người hắn quen biết trên thế giới này quá ít.
“Được rồi, phiền ngươi dẫn ta qua đó, cảm ơn.”
“Mời đi theo ta.”
Dưới sự dẫn đường của người phục vụ, Phương Hằng đến sảnh tiếp khách của tầng bốn.
Sau khi mở cửa ra, Phương Hằng nhìn thấy một gương mặt quen thuộc nhưng cũng vô cùng bất ngờ.
“Phương Hằng, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Người trung niên ngồi trên sofa đứng dậy.
“Lần trước chúng ta đã hẹn, ta vốn muốn qua khoảng thời gian này tìm cơ hội gặp mặt ngươi, nhưng xảy ra một số tình huống đột ngột.
“Bọn ta gặp phải một vấn đề vô cùng rắc rối, muốn cùng hợp tác với ngươi.”
“Được biết ngươi vừa hay ở hội nghiên cứu Vong linh học giả, để bày tỏ thành ý, ta tự mình đến đây một chuyến.”
Vi Thao.
Người tổng phụ trách của Zombie Ngày Tận Thế Liên Bang!
Đồng tử của Phương Hằng đột nhiên khóa chặt lại.
Hắn lại tìm đến tận cửa.
Vi Thao nói rồi bước lên trên, hữu nghị giơ tay ra với Phương Hằng.
“Lần đầu gặp mặt, ta là Vi Thao.”
“Phương Hằng.”
Phương Hằng và Vi Thao bắt tay nhau, hai người ngồi ra hai bên của ghế sofa.
“Rất trùng hợp, mấy ngày nay Phương Hằng đều ở đây tu luyện, chuyện xảy ra bên trong trò chơi hắn không biết gì cả, không phải là cố ý trốn tránh ngươi.” Mạc Vân Tiêu ngồi ở bên cạnh, như cố ý lại như vô ý nói: “Làm phiền ngươi tự mình đến trước, e là cũng không phải là chuyện nhỏ gì, để ta đoán xem, có phải là có liên quan đến Zombie Ngày Tận Thế khu bảy?”
“Ừm, quả vậy.” Vi Thao gật đầu: “Chuyện này ngoại giới cũng có thảo luận, có điều trên thực tế, nguy có mà khu bảy gặp phải nguy hiểm hơn nhiều so với ngoại giới lan truyền.”
“Việc liên quan đến cơ mật Liên Bang, cuộc nói chuyện tiếp sau đây ta sẽ không tiếp tục tham gia nữa.” Mạc Vân Tiêu nói rồi đứng lên, ánh mắt di chuyển về phía Phương Hằng: “Phương Hằng, ta có thể sẽ tiếp tục ở lại nơi này giao lưu thêm một khoảng thời gian, nếu như ngươi muốn rời đi cứ việc đến tầng ba tìm ta, chúng ta trở về.”
“Cảm ơn chú Mạc.”
Vi Thao cũng không có ý định giữ Mạc Vân Tiêu ở lại, cho đến sau khi Mạc Vân Tiêu rời đi, hắn lúc này mới thấp giọng nói: “Phương Hằng, Liên Bang cần sự giúp đỡ của ngươi.”
“Ta?”
Phương Hằng nhìn Vi Thao, trong lòng nghi ngờ.
Hắn vẫn là có sự cảnh giác đối với Vi Thao.
“Bốn ngày trước, Khấu Hoài đột ngột tử vong, bọn ta sau khi có được tin tức lập tức áp dụng các biện pháp khẩn cấp, vừa điều tra nguyên nhân cái chết của Phương Hằng, sĩ quan chỉ huy lâm thời tân nhiệm của khu bảy cũng lại vừa lập tức tiếp nhận công việc sau khi Khấu Hoài chết được ba tiếng.”
“Nhưng điều khiến bọn ta không ngờ đến là, hoạt động của Dạ Kiêu nhanh hơn bọn ta nghĩ.”
“Trong vòng mười hai tiếng ngắn ngủi, phần lớn khu vực của khu đông bao gồm năm nơi ẩn núp cỡ siêu lớn trong đó đều bị tổ chức Dạ Kiêu chiếm giữ.”
Lông mày Phương Hằng nhíu lại.
Hắn có hơi bất ngờ về năng lực chiến đấu mạnh mẽ của Dạ Kiêu.
Không đến nỗi đó chứ?
Dạ Kiêu không phải là rất yếu ở khu bảy sao?
Nhìn thấy sự nghi ngờ trên mặt Phương Hằng, Vi Thao giải thích: “Bọn ta đã nắm giữ được chứng cứ xác thực để chứng minh, vào khoảng thời gian trước khi Khấu Hoài chết có cấu kết với tổ chức Dạ Kiêu.”
“Chính là bởi vì lời thầm hứa của Khấu Hoài, tổ chức Dạ Kiêu mới trong thời gian ngắn dễ dàng xâm chiếm phần lớn nơi ẩn núp khu đông của Liên Bang, đến mức toàn bộ đồ vật của khu bảy trong khoảng thời gian rất ngắn đã bị Dạ Kiêu đánh tan từ bên trong.”
“Ừm.”
Phương Hằng nghe vậy trong lòng bừng tỉnh.
Giỏi lắm, hết nửa ngày Khấu Hoài lại cấu kết với Dạ Kiêu rồi!
Cho nên…
Bọn họ vốn dĩ là chuẩn bị liên hợp với nhau đối phó với mình sao?
Rất có khả năng.
Nhưng Khấu Hoài lại là làm sao mà chết chứ?
Bị Dạ Kiêu lợi dụng xong rồi, tiện tay vứt đi?
Qua cầu rút ván?
Bộ dạng hình như có hơi thảm…
Nhưng mà cũng không đúng lắm.
Cầu này Dạ Kiêu còn chưa qua nữa, làm sao mà đã rút ván?
Hơn nữa còn lại chết trong đêm mà mình bị tập kích, ở nơi cách mình không xa.
Nghĩ thế nào cũng cảm thấy kì lạ.
Phương Hằng xoa huyệt thái dương, cảm thấy đầu óc không đủ dùng rồi.
Nhìn từ trên kết quả, trước mắt phần lớn khu đông của khu bảy đều bị Dạ Kiêu chiếm giữ, vậy thì tiếp sau đây Liên Bang và thế lực Dạ Kiêu ắt sẽ phải đánh nhau một trận to.
Hắn chẳng phải là có thể có nhiều thời gian hơn tìm kiếm sự phát triển sao?
Tuy rằng nguyên nhân của sự việc không nói rõ ràng được, nhưng kết quả hình như vẫn khá ổn?
Trong chốc lát, sắc mặt của Phương Hằng có chút thay đổi.
Vi Thao không biết trong lòng Phương Hằng nghĩ gì, sắc mặt của hắn trước giờ chưa từng nghiêm trọng như vậy.