Vừa mới ngồi xuống chuẩn bị hấp thụ linh hồn, Đàm Sóc đã phát hiện có gì không đúng lắm, trong lòng thầm mắng một câu.
Hắn lại một lần nữa quay đầu nhìn về phía Phương Hằng.
Chịu ảnh hưởng từ vòng xoáy linh hồn cỡ nhỏ mà Phương Hằng tạo ra, bên trong đại sảnh Kêu Rên không ít linh hồn màu đỏ đều cảm nhận được nguy hiểm, trốn xa Phương Hằng.
Bao gồm hắn trong đó, bảy tám học giả Vong linh học ở khá gần vị trí của Phương Hằng đều bị chịu ảnh hưởng, độ khó của việc bắt linh hồn màu đỏ cao hơn trước nhiều.
Phiền phức!
Đàm Sóc chỉ có thể tự nhận xui xẻo.
Hắn quyết định không nhìn Phương Hằng tiếp nữa, cứ coi như con người Phương Hằng không tồn tại, tập trung tinh thần lại từ đầu, hấp thụ linh hồn.
Thời gian từng giây từng phút trôi đi.
Đàm Sóc phát hiện linh hồn cao cấp càng lúc càng khó bắt được.
Từ giây phút mới bắt đầu, đến hai phút sau đó, ba phút…
Thật không dễ dàng, lần này hắn tốn gần mười phút mới dần dần dẫn dắt được một linh hồn cao cấp tiến vào quyển sách người chết.
Nhìn thấy linh hồn đã sắp bị hấp thụ vào…
Tình huống gì đây?!
Lông mày Đàm Sóc cau lại.
Linh hồn đã bị hút nửa chân vào quyển sách người chết lại cứ thế mà bị kéo ra từ trong quyển sách người chết, bay về phía sau.
Lẽ nào lại là Phương Hằng?
Còn để người ta chơi không?!
Trong phút chốc tâm trạng của Đàm Sóc nổ tung.
Hắn dừng việc điều khiển quyển sách của người chết lại, quay đầu nhìn về vị trí của Phương Hằng ở phía sau.
Đây…
Đàm Sóc trước nay chưa từng nghĩ sẽ có một ngày nhìn thấy cảnh tượng thế này, hắn sợ quyển sách người chết cầm trong tay trong phút chốc không cầm vững, rơi trên mặt đất.
Lúc này quyển sách người chết trong tay Phương Hằng đã tạo ra một vòng xoáy linh hồn cỡ lớn!
Tất cả linh hồn ở xung quanh đều vòng xoáy điên cuồng hút vào bên trong!
Màu trắng, màu xanh, màu đỏ…
Thậm chí linh hồn màu đỏ khi nãy Đàm Sóc hấp thụ được một nửa chính là bị vòng xoáy hình thành trong tay Phương Hằng ảnh hưởng, cứ vậy mà bị vòng xoáy linh hồn mà Phương Hằng điều khiển cướp đi!
Điều khiến Đàm Sóc cảm thấy đáng sợ hơn là, vòng xoáy linh hồn trong tay Phương Hằng kia đang không ngừng tăng tốc mở rộng!
Đàm Sóc há hốc miệng, rất lâu mà không nói ra được lời nào.
Hắn nhìn xung quanh, lúc này mới đột nhiên ý thức được, thì ra hắn vẫn không phải là thảm nhất.
Hai học giả Vong linh học ngồi sát gần bên Phương Hằng nhất là thảm nhất, vài tiếng trước bọn họ đã bị Phương Hằng ảnh hưởng rồi, linh hồn chiếm giữ xung quanh bọn họ bị vòng xoáy linh hồn mà Phương Hằng tạo ra hút vào bên trong không trừ ngọai lệ nào.
Thì ra các học giả Vong linh học ngồi cạnh Phương Hằng bị ép bắt đầu chuyển vị trí, hơn mười người còn lại đều chen chúc tại một góc khuất khác, cách xa Phương Hằng, bộ dạng nhỏ bé, đáng thương, ôm nhau sưởi ấm.
Trong đó bao gồm cả người bạn Liên Bang của hắn, Lê Thiệu Cường.
Nhìn thấy những học giả Vong linh học cũng đều không khá hơn là bao, Đàm Sóc ít nhiều thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút.
“Ha, trò chơi này vẫn thực sự là không chơi nổi mà.”
Đàm sóc cười khổ, nhận khổ.”
“Được, ngươi giỏi, ta tránh ngươi.”
Vừa bất lực lại phẫn nộ nói, Đàm Sóc nhặt quyển sách người chết trên đất lên, chạy cách xa Phương Hằng, chạy lại tụ tập cùng với những học giả Vong linh học khác.
…
Khi ánh sáng màu tím dần dần ngừng lại, ma pháp trận trong đại sảnh cũng dần ngừng vận chuyển.
Sức mạnh của vòng xoáy mà Phương Hằng hình thành thông qua quyển sách người chết chợt suy giảm.
Sức mạnh của linh hồn nhanh chóng khôi phục lại.
Linh hồn màu đỏ và màu xanh mau chóng cố thoát khỏi sự khống chế của vòng xoáy quyển sách người chết của Phương Hằng, chỉ còn lại linh hồn màu trắng không thể nào trốn thoát, vẫn bị hút vào bên trong vòng xoáy như trước.
Chỉ có điều tốc độ bị hút vào của bọn họ rõ ràng giảm dần.
Phương Hằng cảm giác được tốc độ hấp thụ linh hồn giảm xuống rất nhiều, bỗng nhiên mở mắt ra.
Nhanh như vậy đã kết thúc rồi!?
Bảy mươi hai tiếng cứ một cái chớp mắt như vậy đã hết rồi?
Cảm giác mới qua mười mấy tiếng mà…
Phương Hằng bĩu môi, bộ dạng vẫn chưa đủ đã.
Chìm đắm trong niềm vui cày kỹ năng, Phương Hằng không cảm nhận được mấy thời gian lại nhanh giống như bây giờ.
Cửa lớn của đại sảnh Kêu Rên từ từ được mở ra.
Cày liên tục bảy mươi hai tiếng, lại cộng thêm đả kích tinh thần trầm trọng đến từ Phương Hằng, trạng thái tinh thần của những học giả Vong linh học khác đều chẳng ra sao, từng người bọn họ gục đầu xuống, lết bước chân nặng nề ra khỏi đại sảnh Kêu Rên.
Khác với tiếng cười nói rộn ràng khi kết thúc thử luyện của đại sảnh Kêu Rên trước đó, lần này lần này đám người đều im lặng.
Không có người nào có tâm trạng nói câu nào.
Đánh liên tiếp bảy mươi hai tiếng, tinh thần của Phương Hằng vẫn ổn như trước.
“Đáng tiếc là…”
Phương Hằng tự mình lẩm bẩm.
Nếu như có thể cho hắn thêm bảy mươi hai tiếng nữa là tốt rồi, tiếp sau đó tốc độ hấp thụ linh hồn của hắn còn có thể nhanh hơn, cấp bậc của quyển sách người chết còn có thể tiếp tục tăng lên, đến lúc đó có lẽ cày đến một vạn điểm thiên phú cũng có xác suất làm được.
Đáng tiếc! Thực sự là quá đáng tiếc!
Thôi, dù sao đã bố trí ra bên trong nhà tù một đại sảnh Kêu Rên cỡ nhỏ, việc cày điểm thiên phú vẫn có thể tiếp tục.