Hạo Châu nhíu mày.
Câu trả lời của hắn cũng kiên quyết không kém.
"Chúng ta chỉ cần đóng lối vào của bãi đậu xe dưới tầng hầm. Cùng lắm là đợi thêm một lúc nữa. Đợi sau khi kỹ năng thiên phú của Lệ tỷ làm lạnh xong rồi, chúng ta sẽ cùng nhau nổ tung tổ máy phát điện rồi rời khỏi đây."
“Đúng vậy, không cần thiết để một mình ngươi mạo hiểm ở lại nơi này. Quá nguy hiểm!”
“Không được, sẽ không kịp thời gian.”
Phương Hằng lắc đầu, hắn đưa ra quyết định này sau khi đã cân nhắc kỹ lưỡng.
"Mối đe dọa lớn nhất của chúng ta đến từ những zombie dây nho trong nhà xác. Ta không có đủ nhiên liệu dự phòng cho khẩu súng phun lửa tập trung của mình. Ngay cả khi không có sự quấy rối của những zombie bình thường đó, chúng ta cũng khó có thể sống sót sau 30 phút."
"Thứ hai, ở đây trong một thời gian dài mà sử dụng súng phun lửa chắc chắn sẽ khiến các công trình kiến trúc bốc cháy. Đến lúc đó nếu miễn cưỡng chạy trốn thì đã quá muộn.”
Mọi người lại im lặng, tình hình hiện tại còn tồi tệ hơn dự kiến.
"Đừng chậm trễ, ta có cách. Ta cần các ngươi chờ một chút rồi chạy trốn dọc theo lối vào của nhà để xe ngầm. Sau khi các ngươi rời đi, ta sẽ lập tức khởi động chất nổ và cho nổ tổ máy phát điện."
"Vụ nổ sẽ thu hút zombie và giúp cho các ngươi giảm bớt áp lực.”
Hạo Châu cau mày và nhanh chóng suy nghĩ về quá trình trong kế hoạch của Phương Hằng. Thoạt nhìn, kế hoạch này có vẻ không có vấn đề gì, kể cả khi Phương Hằng thất bại và tổ máy phát điện không bị nổ thì khả năng cao là bọn họ có thể thoát ra ngoài.
Ngoại trừ một điều, sự an toàn của Phương Hằng.
"Còn ngươi? Ngươi định làm gì sau khi làm nổ tổ máy phát điện? Làm cách nào để ngươi tự ra ngoài ?"
"Ta có cách để sống sót."
Phương Hằng nhún vai và nói thêm: "Trang bị của ta không tệ lắm."
“Ặc...”
Lí do để thoái thác quen thuộc này làm Hạo Châu sững người.
Đây coi như là “không tệ” sao?
Nếu đặt vào hậu kỳ của trò chơi thì quả thật là 'không tồi', nhưng bây giờ mới là giai đoạn đầu, trò chơi mới mở được mấy ngày?
Nhưng ngay cả như vậy, liệu hắn có thể thực sự sống sót trong một tình huống nguy hiểm như vậy sao?
“Ừm, nếu ngươi đủ tự tin, ta đồng ý với kế hoạch này.”
Hạo Châu nghĩ đi nghĩ lại rồi cũng đồng ý với kế hoạch của Phương Hằng.
“Tốt lắm, nhưng trước đó, ta còn cần ngươi giúp một vài việc, rất nhanh thôi.”
Phương Hằng kéo Hạo Châu sang một bên, thì thầm vài câu bên tai hắn rồi lại lấy ra mấy viên thuốc nổ nhỏ từ trong ba lô.
Hạo Châu nghe Phương Hằng nói, có chút ngạc nhiên nhìn Phương Hằng.
Hắn cảm thấy rằng hắn không thể hiểu được người thanh niên trước mặt mình một chút nào.
Rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Lực nổ càng lớn càng tốt?
Nhưng cố gắng không làm tổn hại đến cấu trúc của tòa nhà bệnh viện càng nhiều càng tốt?
Động tĩnh lớn hay không cũng không quan trọng?
Chẳng lẽ...
Hắn muốn lợi dụng vụ nổ để tiêu diệt lũ zombie này luôn sao?
Lý tưởng nhất là yêu cầu của hắn thực sự có thể thực hiện được.
Nhưng trong trường hợp này, nếu đám zombie bên ngoài bị vụ nổ thu hút mà đến đây thì Phương Hằng phải đối phó với chúng như thế nào?
Đó không phải chỉ là một trăm hoặc hai trăm con bình thường!
Khi đó, hầu hết các zombie trong thị trấn sẽ bị thu hút mà đến đây.
Hàng ngàn hàng vạn bầy zombie!
Ngoài ra, những zombie bình thường cũng bị giết trong các vụ nổ, nhưng zombie dây leo thì khác.
Sức phòng thủ của bọn chúng cực kỳ chắc chắn.
Trừ khi chúng đang ở rất gần điểm nổ tung, rất khó để tiêu diệt chúng trực tiếp bằng cách dựa vào sóng xung kích do vụ nổ tạo ra.
Hạo Châu không biết Phương Hằng đang làm gì, cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, nên chỉ có thể nhắc lại nguy cơ lần cuối.
"Phương Hằng, yêu cầu của ngươi về mặt kỹ thuật là không có vấn đề gì. Ta có thể kiểm soát vị trí của điểm nổ và bảo toàn toàn bộ tòa nhà bệnh viện hoàn chỉnh."
"Khi đó, ngươi có thể trốn trong căn phòng bên phải ở cuối lối đi để tránh ảnh hưởng của vụ nổ ở mức độ lớn nhất có thể..."
“Nhưng vụ nổ chắc chắn sẽ gây ra tiếng động rất lớn và đám zombie bên ngoài sẽ bao vây toàn bộ bệnh viện.”
“Ta hiểu, tin ta đi, ta có kế hoạch.”
Nhìn thấy quyết tâm của Phương Hằng, Hạo Châu gật đầu.
“Được.”
Sau gần mười phút, Phương Hằng và Hạo Châu đã hoàn thành việc cài đặt thuốc nổ nhỏ và quay trở lại lối vào cầu thang ở tầng một của tầng hầm.
“Đi!”
Phương Hằng giơ súng phun lửa tập trung lên phía trước để dẫn đường.
Nhóm người lại lao xuống tầng trệt một lần nữa.
Tuy nhiên, ngay khi chạy đến cầu thang ở tầng âm, họ nhìn thấy một đám zombie đen nghịt tụ tập ở lối vào.
Sắc mặt của Phương Hằng có chút thay đổi.
Tại sao lại nhiều như vậy?
Số lượng zombie tập trung ở tầng trệt hoàn toàn vượt quá dự tính của hắn!
Các lan can sắt ban đầu chặn lối đi đã bị phá hủy hoàn toàn bởi zombie, một đám zombie đen nghịt cũng cũng chen chúc trong bãi đậu xe.
Ngoài ra, cũng có một số lượng lớn zombie dây leo tụ tập theo hướng nhà xác ở lối đi bên trái.
Tin tốt duy nhất là những zombie dây leo này đã bị chặn bởi những zombie thông thường. Trong thời điểm hiện tại, tạm thời chúng không thể vượt qua được.
Cảnh tượng như vậy khiến đám người Hạo Châu lập tức tê rần.
Ngửi thấy mùi của người sống, lũ zombie trở nên nóng nảy hơn, điên cuồng lao về phía Phương Hằng và những người khác.
Hạo Châu toát mồ hôi lạnh, vội vàng kêu lên.
"Nhanh! Mở kết giới!"
Lệ tỷ đã giải phóng kết giới cảm giác từ trước.
Một màn chắn không thể nhìn thấy bằng mắt thường bao phủ Phương Hằng và những người khác.
Các zombie ở tầng trệt đột nhiên mất cảm giác về sinh vật sống và trở nên yên tĩnh trở lại.
“Điều khiển bằng tay ở ngay đó!”
Hạo Châu duỗi ngón tay chỉ về phía lối vào của bãi đậu xe dưới lòng đất, lớn tiếng quát.
Tình hình nguy cấp, bọn họ chỉ có thể mở màn chắn cảm giác ra trước.
Phương Hằng rút đại khảm đao ra.
Sau khi kết giới nhận thức được mở ra, mọi người vẫn cần phải đối phó với lũ zombie bên trong màn chắn cảm giác!
Toàn bộ tầng hầm bị phong tỏa bởi đám zombie dày đặc, tốc độ di chuyển của mọi người cũng không nhanh.
“Ầm!”