Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy (Dịch)

Chương 84 - Chương 87: Là Thân Thích Với Thương Nhân Tận Thế

Chương 87: Là thân thích với Thương nhân tận thế

‘Nhắc nhở: Phân thân zombie của ngươi đã giết chết zombie bình thường, ngươi có được điểm số cầu sinh 2 điểm’.

‘Nhắc nhở: Phân thân zombie của ngươi đã giết chết zombie bình thường, ngươi có được điểm số cầu sinh 2 điểm’.

‘Nhắc nhở: Phân thân zombie của ngươi đã giết chết zombie bình thường, ngươi có được điểm số cầu sinh 2 điểm’.

‘Nhắc nhở: Phân thân zombie của ngươi đã giết chết zombie... ’.

Từng hàng từng hàng nhắc nhở của trò chơi hiện ra, chi chít chồng chất đầy hết cửa sổ ghi chép trò chơi.

Phương Hằng không rãnh chú ý đến ghi chép trò chơi, hắn đang tập trung nhìn về phía lối vào của nhà ăn.

Zombie bình thường đối với hắn hoàn toàn không phải là mối đe dọa gì!

Phân thân zombie không có trị số tinh lực, cũng không có trị số thể lực.

Bọn họ có hai mươi bốn giờ để liên tục phát động công kích mà không tiêu tốn đạn!

Những zombie bình thường đang xông vào này không khác gì so với trải nghiệm do dây chuyền sản xuất đưa đến.

Hoàn toàn không mang lại bất kỳ áp lực nào cho Phương Hằng.

Cho dù ở bên ngoài có đến mấy trăm nghìn zombie thì hắn cũng không sợ, điều kiện tiên quyết là bọn chúng phải liên tục kéo tới và không làm sụp toàn bộ kiến trúc riêng.

Bây giờ điều mà Phương Hằng lo lắng nhất chính là zombie dị hóa!

Hiện tại phân thân zombie của hắn không thể chống lại đợt công kích của zombie dị hóa, nên nếu gặp zombie dị hóa thì chắc chắn sẽ bị giết ngược lại!

Mà một khi số lượng phân thân zombie bị giảm đến một mức độ nhất định, đến lúc đó phòng ngự trận của hắn sẽ bị sụp đổ.

Phương Hằng vừa cầm shotgun trên tay, vừa nhìn chằm chằm về phía lối vào.

Sau một khoảng thời gian chơi game, Phương Hằng đã dung hợp phần lớn ký ức của cơ thể này vào trò chơi.

Thông qua hành động của zombie và một số động tác nhỏ là hắn có thể phân biệt được hình thái và chủng loại của zombie.

Cộng với việc tăng cường năng lực nhận biết!

“Tới rồi!”

Zombie dị hóa - cường hóa thể chất!

Ngay khi zombie dị hóa vừa mới bước vào cửa, xen lẫn trong đám zombie bình thường, thì bên cạnh nó lập tức có một bóng người vụt qua.

Họng súng đen nhắm thẳng vào ngay đầu nó.

“Đoàng!”

Phương Hằng bóp cò súng.

Nửa cái đầu của zombie dị hóa bị shotgun bắn nổ tung ở khoảng cách gần!

Máu thịt lẫn lộn!

zombie dị hóa được tăng cường thể chất vẫn chưa chết hẳn, cơ thể của nó không thể không ngã về sau.

“Thật nhiều thịt.”

Phương Hằng nhỏ giọng nói, sau đó hắn lại bóp cò bắn thêm một phát súng.

“Đoàng!”

Phát súng thứ hai đã hoàn toàn khiến nửa cái đầu còn lại của zombie dị hóa thành nát vụn!

Sau khi đã dọn dẹp sạch zombie dị hóa xen lẫn trong đám zombie, thì Phương Hằng nhanh chóng lùi về phía sau.

“Lợi hại.”

Phương Hằng không khỏi cảm thán về hiệu quả tăng cường tố chất cơ thể mang lại cho hắn.

Nếu đổi lại là trước đây, muốn giết chết zombie dị hóa, thì chắc chắn sẽ hắn không hời hợt như vậy.

“Chắc lần này có thể thu thập được không ít mảnh nhỏ tinh thạch, đến lúc đó để xem chỗ của Khâu Diệu Khang có còn liều thuốc tăng cường khác không…”

...

Chín giờ tối, sắc trời đã hoàn toàn tối mù.

Đám người Hạo Châu đã sớm trở về nhà kho tạm thời của Liên Bang để tìm kiếm sự bảo vệ.

Mấy người họ ngồi vây quanh trước đống lửa.

Bọn họ cũng không quá hào hứng, mà thay vào đó là có hơi im lặng.

Bọn họ vừa về tới nhà kho là lập tức thử tìm Lão Hắc.

Nhưng Lão Hắc đã mất tích rồi.

Bất kể là trực tuyến hay ngoại tuyến, thì cũng đều không thể liên lạc được với hắn.

Còn về phía Phương Hằng, Hạo Châu cũng đã thử cho gửi tin nhắn cho hắn, nhưng mãi vẫn không nhận được câu trả lời.

Mấy người đều cảm thấy tình hình của Phương Hằng đang không ổn.

Trong trò chơi, việc gửi tin nhắn cho người bạn thông qua radio cầu sinh có rất nhiều mặt hạn chế.

Nếu như một người bạn ở khoảng cách xa hoặc hiện không online (bao gồm chết), thì cho dù hắn có gửi tin nhắn thì cũng không thể nào nhận được.

Mà Hạo Châu - người gửi tin nhắn cũng không cách nào biết được liệu Phương Hằng có nhận được tin nhắn hay chưa.

Lệ tỷ phá vỡ sự yên lặng kia, nàng hỏi: “Vẫn chưa có tin nhắn gì từ Phương Hằng sao?”

Hạo Châu lắc đầu.

“Đã qua lâu như vậy rồi mà hắn vẫn chưa trả lời sợ rằng lành ít dữ nhiều.”

Khumpa nắm tay lại thành quả đấm, hắn cảm thấy khá khó chịu trong lòng.

Bận bịu cả một ngày mà vẫn chưa xong nhiệm vụ thì không nói, còn có một người đồng đội ở bên trong, vừa nghĩ một chút đã thấy khó chịu.

Tâm trạng của mọi người có hơi tụt xuống.

Lúc bọn họ chạy ra khỏi trấn nhỏ, họ đã tận mắt nhìn thấy rất nhiều zombie tập trung về phía bệnh viện cộng đồng, chúng bao vây cả mười mấy tầng của bệnh viện, đến mức thủy tiết bất thông.

Tác động của vụ nổ xa và mạnh hơn nhiều so với dự đoán của họ.

Lúc thấy cảnh tượng ấy, Hạo Châu đã lập tức cảm thấy hối hận, hắn hối hận vì đã đồng ý cho Phương Hằng ở lại đó một mình.

Thiết thân xử địa mà suy nghĩ một chút.

Nếu đổi lại là hắn, hắn sẽ không thể nghĩ ra được bất kỳ biện pháp sống sót nào trong trạng thái này!

Nhưng Hạo Châu vẫn giữ lại một chút hy vọng về Phương Hằng.

Lỡ đâu, lỡ đâu, hắn có thể chứ.

Lỡ hắn có trang bị đạo cụ đặc biệt nào đó...

Hạo Châu thầm thở dài trong lòng.

“Hôm nay mọi người cũng đều đã mệt rồi, mọi người offline nghỉ ngơi trước đi, ta ở lại thêm một lát nữa, rồi lại thử liên lạc với Lão Hắc với Phương Hằng xem sao.”

Vừa nói dứt lời, Hạo Châu bỗng dưng trở nên sững sờ, khuôn mặt hắn có hơi biến sắc, lúc này hắn lập tức mở radio cầu sinh lên để kiểm tra.

Phương Hằng: Cảm ơn ngươi, ta không sao, ta đã chỉnh ghi hình xong rồi, đợi lát offline ta tìm cơ hội gửi cho ngươi, ngươi gửi ta địa chỉ hòm thư nhé.

Hạo Châu rất ngạc nhiên và mừng rỡ, hắn lập tức trả lời địa chỉ hòm thư của mình.

“Sao thế, có phát hiện gì sao, Lão Hắc trả lời ngươi à?”

“Không phải.”

Hạo Châu ngẩng đầu, đôi mắt hắn đã lấy lại sự phấn chấn.

“Là Phương Hằng! Hắn không sao! Tốt quá rồi! Hắn còn hoàn thành nhiệm vụ!”

Lệ tỷ nghe hắn nói vậy, đầu tiên là nàng cảm thấy khá kinh ngạc, sau đó thì sắc mặt của nàng dịu đi một chút.

Nàng gật đầu một cái: “Không sao thì tốt rồi.”

“Bốp!”

Bình Luận (0)
Comment