Hai anh em - Khumpa và Khunka lại trở nên phấn khởi mà đập tay nhau, họ đã lấy lại được nụ cười.
“Anh, ta biết là hắn sẽ không có chuyện gì mà!”
“Ha ha, tên đó đúng là có cách, ở tình huống đó mà vẫn có thể trốn thoát ra được…”
“Chưa kể, trang bị của hắn thật sự không tệ, những zombie kia còn không xử được hắn.”
“Ha ha ha ha ha!”
Khumpa rất vui mừng, hắn vừa nói vừa quay đầu hỏi: “Hạo Châu, vậy bây giờ hắn đang ở đâu?”
“Không biết, hắn bảo ta để lại địa chỉ hòm thư, đợt lát nữa hắn rảnh rỗi sẽ gửi ghi hình vụ nổ tổ máy phát điện cho ta.”
Khumpa gật đầu một cái, hắn cảm thấy thật sự có chỗ nào đó không đúng lắm.
Hắn hỏi một cách ngạc nhiên: “Ơ, không đúng, nếu hắn đã ra ngoài rồi, tại sao hắn không trực tiếp đến tìm chúng ta chứ?”
“Hừm.”
Vấn đề này khiến cho mọi người vốn dĩ đang rất vui mừng bỗng chốc trở nên im lặng.
Ma xui quỷ khiến, bọn họ đồng loạt quay đầu nhìn về phía trấn Hi Vọng.
“Chẳng lẽ…”
“Ngươi muốn nói là hắn vẫn còn đang ở trong bệnh viện xã.”
“Nếu không thì sao hắn không trực tiếp tới tìm chúng ta để cùng nhau nhận phần thưởng chứ.”
Hạo Châu há miệng.
Bây giờ hắn vẫn còn đang thủ ở trong bệnh viện trấn nhỏ một mình.
“Để ta hỏi thử.”
Hạo Châu lập tức liên lạc lại với Phương Hằng, mọi người cũng lập tức tiến tới nhìn Radio cầu sinh.
Hạo Châu: Ngươi vẫn còn ở trong bệnh viện sao, tình huống thế nào rồi, có muốn bọn ta quay lại cứu ngươi không?
Phương Hằng: Ừ, ta vẫn còn ở đó, các ngươi không cần tới tìm ta, tình huống hiện tại đang rất ổn, đợi lát nữa ta sẽ tìm cơ hội offline rồi gửi ghi hình cho các ngươi.
Nhìn thấy tin nhắn trả lời của Phương Hằng từ trong radio cầu sinh, mọi người lại rơi vào im lặng.
Một người thủ ở trong bệnh viện cử trấn nhỏ bị đám zombie vây quanh mấy trăm tầng…
Vẫn có thể rất tốt?
Thậm chí hắn còn có lòng dạ thảnh thơi, tranh thủ offline để gửi tử liệu màn ảnh cho Hạo Châu?
Đây là kiểu làm việc gì thế?
Rốt cuộc, thực lực của hắn ra sao vậy?
Đám người Hạo Châu tỏ vẻ không thể hiểu được.
Khunka gãi đầu một cái rồi hỏi: “Anh, loại trang bị gì mà khiến hắn có thể trụ ở trong lâu như vậy chứ.”
Khumpa lắc đầu một cái.
Hắn cũng không nghĩ ra được câu trả lời.
Có lẽ là máy phun lửa tập trung, nhưng balo của người chơi khá lớn nên không thể nào vác nhiều nhiên liệu đi vào như vậy được.
Huống hồ chi, máy phun lửa tập trung còn có giới hạn cooldown, không thể nào cứ sử dụng trong thời gian dài được.
Hạo Châu cười gượng một tiếng, nói: “Nói chính xác hơn, vấn đề là hắn lấy đâu ra được nhiều loại vũ khí cấp cao như vậy?”
Mọi người lại nhìn nhau.
Lệ tỷ nói đùa: “Ta thấy chắc là hắn đã dọn sạch doanh địa Thương nhân tận thế rồi.”
“Còn thể doanh địa Thương nhân tận thế vẫn trống một nửa.” Hạo Châu cũng vui vẻ nói: “Các ngươi đừng với ta là hắn và Thương nhân tận thế là người thân thích nhé.”
Hai anh em Khumpa và Khunka đồng loạt quay đầu nhìn về phía Hạo Châu.
“Lẽ nào không phải.”
Lúc này ở trong trò chơi, Phương Hằng đang ngồi ở trước đống lửa.
Cả người hắn đau nhức không thôi.
Quá mệt!
Đám zombie ở ngoài bệnh viện cứ liên tục công kích các lối vào của bệnh viện suốt ba tiếng rưỡi.
Sau đó mới dần dừng lại.
Phương Hằng đã chia zombie thành hai nhóm.
Một nhóm nhỏ phụ trách dọn dẹp các phòng trên tầng 2 và tầng 3, thuận tiện thu thập vật liệu.
Mà hắn thì đích thân phát động một số lượng lớn phân thân zombie phản công, từ cửa cầu thang bắt đầu dọn dẹp cả tầng 1.
Tầng 1 của bệnh viện đã hoàn toàn bị chiếm bởi đám zombie.
Bất đắc dĩ, Phương Hằng đành vừa dọn dẹp đám zombie từ bên ngoài xông vào, vừa phải tranh thủ lắp đặt và củng cố các cửa sổ bị lũ zombie phá hư.
Những việc này đều mất rất nhiều thời gian.
Cửa sổ nhỏ bình thường thì dễ sửa chữa, mà lối vào sau cùng của bệnh viện thì lại có vô số zombie tràn vào từ bên ngoài!
Sau một vài lần giằng co qua lại, Phương Hằng không thể không thay đổi kế hoạch.
Hắn buộc phải sử dụng súng phun lửa tập trung để đốt một làn sóng zombie ở bên ngoài, cho bản thân tranh thủ được một phút, rồi mới miễn cưỡng chặn cửa lại.
Sau khi hắn đóng cửa lại, zombie ở bên ngoài lại bắt đầu tụ tập và tiếp tục cào cửa.
Phương Hằng cũng có biện pháp đối phó, hắn lấy vài tên phân thân zombie ra, rồi ra lệnh cho bọn chúng liên tục sửa chữa cửa.
Về phần vật liệu sửa chữa thì ở đây không thiếu, bàn ghế gì rồi vật dụng trong nhà cứ tùy tiện cắt ra là được.
Mãi cho đến năm phút trước, Phương Hằng mới miễn cưỡng duy trì được tính cân bằng ở ngoài cửa, sau đó hắn mới có thời gian để lấy hơi và trả lời tin nhắn cho Hạo Châu.
Thật mệt mỏi!
Đám zombie được cử đi lục soát bệnh viện trước đó cũng đã lần lượt quay về, chúng còn mang đến một số vật liệu.
Phương Hằng ngồi ở trước đống lửa, kiểm tra lợi ích thu được hôm nay.
Vất vả quy vất vả, lợi ích xứng đáng không kém!
Hắn đã giết khoảng hơn sáu nghìn zombie, và kiếm được hơn mười ngàn điểm số cầu sinh vào tài khoản!
Số đạn đã tiêu hao trước đó đã tốn không ít điểm số cầu sinh, lần này xem như là hồi lại một lượng lớn máu.
Ngoài ra còn thu được mảnh nhỏ tinh thạch tiến hóa, khoảng chừng một nghìn mảnh.
Sau khi trở về, hắn có đủ để Khưu Diệu Khanh nghiên cứu một khoảng thời gian.
Cuối cùng là mấy thứ đồ lặt vặt và sách được rơi ra với tỷ lệ thấp sau khi zombie chết.
Phương Hằng mở vài cuốn sổ tay bé ở trước mặt ra.
‘Công thức nấu ăn: Thịt xào ớt xanh.’
‘Công thức nấu ăn: Khoai tây sợi chua cay.’
‘Công thức nấu ăn: Trứng chiên hành lá.’
‘Công thức nấu ăn: Cà tím kho.’
“Ta thật sự không muốn làm đầu bếp, cứ rơi công thức nấu ăn cho ta là có ý gì?”
Phương Hằng gần như cảm thấy khó chịu, hắn mở sách cuối cùng ra.
Ồ, rốt cuộc cũng có sách kỹ năng!
Trong lòng Phương Hằng thoáng cảm thấy mừng rỡ.
‘Sách kỹ năng: Trí tuệ của thợ mỏ.’
‘Giải thích: Sau khi sử dụng sẽ nắm vững kỹ năng - trí tuệ của thợ mỏ.’