Hiệu quả lời nguyền không ngừng ăn mòn vết thương khiến nó rộng ra, không thể hoàn toàn tự lành, còn nhận được hiệu quả của thể bất tử, vết thương lại đang không ngừng lành lại.
Đem đến hiệu quả cuối cùng chính là lưu lại một vết thương nhỏ.
Lượng máu giảm cũng không nhiều.
Nhưng mà rất đau.
“Phương Hằng, không sao chứ? Rút lui trước!”
Hai người thấy Phương Hằng bị thương, lập tức sử dụng nỏ liên tiếp nhắm bắn vào vong linh, yểm hộ Phương Hằng rút về sau.
Không dùng súng ống, chỉ là bởi vì mũi tên dễ thu về hơn so với đạn, tiết kiệm chi phí.
Tên nỏ bắn ra trực tiếp đâm vào trong người linh thể!
Linh thể sơ cấp nhận phải sự áp chế của tên nỏ, hành động tạm thời bị ngăn cản.
Nhân lúc linh thể bị nhốt lại, Phương Hằng nhanh chóng né về phía sau ra kjoir vòng trong chiến đấu vào bước.
“Cầm lấy, Phương Hằng!”
Đàm Sóc nói rồi rút ra một bình nước thánh từ trong xe đẩy nhỏ phía sau ném về phía Phương Hằng.
“Dùng nó! Rửa qua vết thương!”
Phương Hằng đón lấy chiếc bình ném tới, mở nắp bình ra đổ lên vị trí vết thương trên cánh tay.
“Xì xì xì…”
Vết thương vừa tiếp xúc với nước thánh, lập tức bốc hơi ra một một luồng khí màu trắng!
Trong nháy mắt, lời nguyền màu đen trên da rút đi.
Nhận được ảnh hưởng của hiệu quả kỹ năng thể bất tử, vết thương mau chóng liền lại, đến cả sẹo cũng không còn.
“Dung dịch rửa tay cũng khá hữu dụng… Không phí công vất vả mang đến nhiều như vậy.”
Phương Hằng nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Nhìn nhận từ việc thăm dò vừa rồi, thể linh hồn sơ cấp khá yếu.
Tính nguy hiểm cũng không lớn.
Có hiệu quả kỹ năng thể bất tử lại cộng thêm nước thánh, chỉ cần mình không tìm đường chết, cơ bản sẽ không chết.
Phương Hằng nghĩ rồi, lại quay đầu nhìn linh thể.
Dưới tên nỏ liên tiếp bắn ra của hai người Đàm Sóc, linh thể sở cấp chịu phải tổn thương cực lớn, trên người cắm vài tên nỏ, thân hình trở nên mờ ảo so với lúc trước ít nhiều.
Nhìn có vẻ hắn dường như cũng ổn ổn rồi.
Có phải là nên tiến hành hấp thụ rồi?
Nghĩ rồi, Phương Hằng lấy Cuốn sách người chết ra.
Truyền lực tinh thần vào Cuốn sách người chết.
Trên Cuốn sách người chết tỏa ra từng tia sáng yếu ớt, giải phóng những gợn sóng lờ mờ về phía thể linh hồn.
Thể linh hồn sơ cấp nhận phải ảnh hưởng của gợn sóng, thân hình bỗng nhiên ngưng đọng, không chịu khống chế quỳ một chân trên mặt đất.
Hử? Tình huống gì vậy?
Đàm Sóc và hai người đang sử dụng tên nỏ liên phát áp chế thể linh hồn sơ cấp trong lòng khẽ giật mình.
Bọn họ kinh ngạc phát hiện, dưới sự ảnh hưởng của gợn sóng của Cuốn sách người chết, từ trên người linh thể sơ cấp không ngừng bay ra mảnh vỡ linh hồn nhỏ li ti.
Mảnh vỡ bị thu hút bay về phía bên phải.
Hai người Đàm Sóc gần như đồng thời quay đầu nhìn về hướng mà mảnh vỡ linh hồn bay về.
Là Phương Hằng!
Hai người đánh giá trên dưới Phương Hằng một tay nâng Cuốn sách người chết lên.
Lý Thiếu Cường kinh ngạc trong lòng.
Cứ trực tiếp hấp thụ linh hồn rồi? !
Không đợi thể linh hồn hoàn toàn trở nên hư ảo đã cưỡng chế hấp thụ ngay? Còn có thể làm thế này? Cường độ cấp bậc và thiên phú Vong linh học của hắn rốt cuộc là bao nhiêu?
Càng đáng sợ hơn là, hắn lại sắp thành công rồi!
Đàm Sóc há hốc miệng, trong lòng có thêm chút tuyệt vọng.
Cho dù trong lòng ít nhiều đã có suy đoán, nhưng lúc tận mắt nhìn thấy vẫn là cảm thấy kinh ngạc.
So sánh với lúc lần trước ở Không Gian Kêu Rên, thực lực của Phương Hằng lại tăng lên dồi dào.
Phương Hằng nhìn chằm chằm thể linh hồn ở nơi không xa, chìm vào suy tư.
Lúc trước hắn ở khu bảy từng có kinh nghiệm tranh đoạt thể linh hồn với Angitas.
Theo Phương Hằng thấy, cả hai gần như là như nhau.
Thể linh hồn thức tỉnh ý thức cũng đang chống cự sự hấp thụ của Cuốn sách người chết.
So với Angitas mà nói, sức chống cự của nó không mạnh.
Dường như cũng không khó như là Lý Thiếu Cường nói lúc trước.
Nói rồi, bỗng nhiên Phương Hằng khởi động tinh thần lực.
“Đoàng!!”
Chịu ảnh hưởng của tinh thần lực bỗng nhiên phát nổ, Cuốn sách người chết trong tay Phương Hằng bỗng nhiên lóe lên tia sáng tối màu.
“Soạt!!”
Thân hình thể linh hồn sơ cấp đột nhiên biến dạng méo mó, trong nháy mắt cuộn lại bị hút vào Cuốn sách người chết trong tay Phương Hằng.
Thành công rồi!
“Cạch!”
Một tiếng vang nhẹ, Phương Hằng đóng Cuốn sách người chết lại.
Đã xong!
Gần như…
Cũng khá đơn giản?
Phương Hằng quay đầu nhìn hai người Lý Thiếu Cường.
Hai người cũng đang nhìn hắn giống vậy.
Aiya!
Lý Thiếu Cường thở dài nặng nề trong lòng.
Sớm đã nên nghĩ đến.
Đạo sự Dicky sớm đã lường trước năng lực của Phương Hằng, cho nên mới để ba người bọn họ làm một nhóm tiến vào hành lang Trầm Luân.
Suốt cả nửa ngày hai người bọn họ lại là người đến chạy cùng.
Ở cùng với thiên tài, luôn là cảm thấy bản thân là một phế vật mà…
“Đi thôi, đi thu mũi tên về, tiếp tục làm việc thôi.”
Lý Thiếu Cường chấp nhận rồi.
Hắn vỗ vai Đàm Sóc ở bên cạnh, lặng lẽ cùng hắn cúi đầu đi nhặt mũi tên về.
Trên mỗi một mũi tên đều chạm khắc điêu văn phối hợp với thuốc nước đặc hiệu sử dụng thời gian, không đắt, nhưng cũng không rẻ.
Nếu như mua một cây thì phải tốn Liên Bang tệ.
Nhân thời gian hai người thu mũi tên về, Phương Hằng sờ cằm, cúi đầu suy nghĩ.
Đối phó với vong hồn sơ cấp đơn lẻ không hề khó khăn.
Vấn đề nằm ở số lượng.
Hắn phải nghĩ cách thu thập một nghìn thể linh hồn mới có thể giải trừ triệt để phong ấn.
Có hơi nhiều.
Hắn cũng không phải là kiểu người ép phấn đấu kia, có thể một ngày hai mươi tư giờ chơi trò chơi này.