Cứ như vậy hắn đã duy trì tốc độ đều đặn suốt dọc đường, Đổng Gia Thần kéo linh hồn sơ cấp chạy cả một quãng đường.
“Tới rồi
Vừa đi qua một khúc cua quen thuộc, thì Đổng Gia Thần đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho thót tim.
Ở góc phía trước, Phương Hằng đang bị bao vây ở trong góc tường bởi một vài linh hồn.
Không ổn rồi!
Ông chủ đang bị bao vây tấn công!
Theo bản năng, Đổng Gia Thần đưa tay vào trong túi quần và lấy đạn đánh bay linh hồn ra để giải vây giúp ông chủ.
Mẹ nó, đợt này lỗ lớn rồi!
Còn lãng phí một quả đạn đánh bay linh hồn.
Ơ.
Đổng Gia Thần đang định quăng đạn đánh bay linh hồn thì hắn nhận ra có điều gì đó không đúng lắm, hắn nhíu mày.
Ông chủ đang định làm gì vậy?
Nhìn kỹ lại, Phương Hằng đang bị bao vây ở trong góc tường bởi một đám linh hồn sơ cấp, nhưng trông hắn bình tĩnh đến lạ thường.
Hai tay hắn giơ Cuốn sách người chết lên.
Từng đợt gợn sóng lan truyền ra ngoài theo Cuốn sách người chết kia.
Đổng Gia Thần ngẩn người.
Hắn đang hấp thụ mảnh vụn linh hồn!
Linh hồn sơ cấp bị ảnh hưởng bởi Cuốn sách người chết, mảnh vụn năng lực lượng linh hồn trên người bọn chúng sẽ tràn ra từ trong cơ thể một cách không thể kiểm soát, rồi từ từ bị Cuốn sách người chết trong tay Phương Hằng hút lấy!
Linh hồn sơ cấp vốn dĩ đang đuổi theo Đổng Gia Thần cũng bị ảnh hưởng bởi Cuốn sách người chết.
Nó lập tức dời mục tiêu mà lao về phía Phương Hằng, gia nhập vào đội ngũ bao vây tấn công Phương Hằng.
Đổng Gia Thần bỏ đạn đánh bay linh hồn vào lại trong balo, trong lòng hắn lại càng thêm khó hiểu.
Điều này cũng kỳ lạ quá đi?
“Soạt soạt!”
Đám linh hồn sơ cấp đã gây ra những vết thương trên người Phương Hằng, nhưng những vết thương đó lại đang lành lại một cách nhanh chóng.
Phương Hằng giống như chẳng bị làm sao vậy!
Trên người hắn tỏa ra một luồng khí tức màu đen do hiệu quả của nguyền rủa, hắn bình tĩnh điều khiển Cuốn sách người chết.
Đổng Gia Thần đứng yên tại chỗ trong chốc lát.
Hắn không tài nào hiểu được cảnh tượng trước mắt này.
“Bằng hữu! Làm phiền một chút!”
Nghe thấy giọng nói của Đàm Sóc ở bên cạnh, Đổng Gia Thần đang đứng ngẩn người chợt sợ hết cả hồn, hắn vội vàng né sang hai bước.
Đàm Sóc sải bước về phía trước, hai tay hắn giơ khẩu súng bắn nước lớn lên, nhắm vào vị trí của Phương Hằng rồi nhấn vào công tắc.
“Tách tách tách tách tách!”
Trên người của Phương Hằng lập tức có một đám sương mù màu trắng bốc lên.
Phần lớn khí đen bao phủ trên người hắn đều bị tiêu tan mất.
Cái này, cái này cũng được sao?
Đổng Gia Thần đứng trợn tròn mắt.
“Này, người anh em, ngươi có hơi lười nhỉ, một người bạn lợi hại nhất của ngươi đã dẫn dụ được bốn linh hồn, chúng ta đi làm cũng là để kiếm thêm một ít tiền, không phải là đùa giỡn, phải không?”
Đứng một bên, Lý Thiếu Cường vừa bật cười ha ha vừa nói, sau đó hắn ghi lại một chữ vào cuốn sổ cho Đổng Gia Thần.
Gì? Lười biếng?
Lúc này Đổng Gia Thần - người đang mù tịt chả biết gì, khó khăn lắm mới kịp phản ứng lại.
Hả, chê ta dẫn dụ chậm à!
Được, ngươi cứ chờ đấy!
Đổng Gia Thần cảm giác mình bị xem thường!
Nhưng hắn cũng không tức giận mà thay vào đó là hắn định tâm lại không ít.
Hóa ra ông chủ thật sự có năng lực đối phó với những vong linh này!
Hắn cảm thấy bản thân mình như tìm được một con cừu tốt béo.
Chỉ cần chịu khó tìm thì việc tìm một trăm linh hồn vẫn có thể làm được đi.
Cơ hội khó tìm, lần này phải tận lực mới được!
...
Tại tổng cục kiểm tra trung ương của phía đông Liên Bang.
Đêm khuya, Tô Thủ Cương đang lật xem bản báo cáo chi tiết về sự việc diễn ra tại khu bảy ở trên tay.
“Phương Hằng… Angitas…”
Sau khi lật xem hết bản báo cáo này, Tô Thủ Cương tự lẩm bẩm một mình, hắn như có điều suy nghĩ.
Hắn ngẩng đầu lên, gõ bàn một cái nói rồi hỏi: “Ta nhớ rõ, cách đây không lâu phân cục xảy ra một sự kiện chết người, người chết là Mạnh Ngũ cấp dưới của tổ kiểm tra, trước khi chết thì hắn đang tiến hành điều tra Phương Hằng.”
“Đúng vậy, cục trưởng Tô.” Cấp dưới của hắn - Quan Minh gật đầu và nói: “Ta đã để ý đến chuyện này, xác nhận nguyên nhân cái chết của Mạnh Ngũ đích có liên quan đến tộc Á Nhân, hiện sự việc đang trong quá trình điều tra và không có tiến triển gì mới.”
Tô Thủ Cương ngẩng đầu nhìn những báo cáo có liên qua đến sự việc được chất đống cao gần nửa mét ở trên bàn làm việc.
Rất rõ ràng, đây cũng là một vụ án không có manh mối, và không thể trông cậy để cấp dưới đi thăm dò.
Hắn hỏi tiếp: “Có liên quan gì đến hắn không?”
“Bọn ta đã tiến hành điều tra qua, xác nhận Phương Hằng không có thời gian gây án.”
“Hừm…”
Tô Thủ Cương xoay khớp cổ làm phát ra tiếng rắc rắc.
“Cục trưởng Tô, việc Angitas bị cướp lấy, có phải là một tai họa ngầm không? Hành vi của phía mười hai tài phiệt…”
“Hừm... Còn trẻ như thế mà đã có thể làm đến nước này trong thời gian ngắn như vậy, đúng là khiến người ta bất ngờ.” Tô Thủ Cương khép hồ sơ trên tay lại với vẻ mặt vô cảm: “Thôi bỏ đi, không cần để ý đến, cho dù hắn có lấy được Angitas, nếu không thể phát huy được lực lượng của Angitas thì cũng vô dụng.”
“Đã rõ, cục trưởng Tô.”
Tô Thủ Cương lại nhìn sang Quan Minh: “Bên phía mười hai tài phiệt thì sao? Khi Angitas bị cướp đi, bọn họ vẫn không có một chút động tĩnh nào à?”