Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy (Dịch)

Chương 914 - Chương 915: Kì Quái

Chương 915: Kì quái

Lý Thiếu Cường đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên, bên tai truyền đến một tiếng răng rắc nhỏ.

“Chuyện gì thế?”

Lý Thiếu Cường đột nhiên giật mình.

Ánh nến treo trên tường liên tục tối dần, cả đại sảnh Trầm Luân trong nháy mắt trở nên u ám.

“Xùy!!”

Không đợi Lý Thiếu Cường nói gì, ánh nến lại lần nữa bùng cháy.

Có điều lần này, bọn chúng đều tỏa ra ánh sáng màu vàng mờ.

“Hả?”

Phương Hằng đang cày quái sảng khoái.

Hắn đang chuẩn bị đợi đợt này tích đủ điểm tích lũy chạy đi mua sắm phung phí một phen, bỗng nhiên xảy ra hiện tượng kò dị khiến hắn ngạc nhiên trong lòng.

Đây lại làm sao rồi?

Bên trong đại sảnh Trầm Luân, Pushy đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hắn vô cùng không vừa mắt những chuyện Phương Hằng làm ra bên trong hành lang Trầm Luân.

Làm cho cả hành lang Trầm Luân mịt mù chướng khí.

Đột nhiên, đôi mắt Pushy đột nhiên mở ra.

Gần như cùng lúc, có nến hồn cháy bên trong đại sảnh Trầm Luân cũng đồng thời tối đi.

Không hay! Có chuyện rồi!

Là trung tâm phong ấn bị chấn động rồi!

Là ai đây?

Trong lòng Pushy nặng nề, lập tức ngẩng đầu lên nhìn chiếc giá gỗ bên phải căn phòng.

Năm cây nến hồn.

Có nghĩa trước mắt có tổng cộng năm học giả Vong Linh cao cấp còn ở bên trong hành lang Trầm Luân.

Về lý thuyết người có năng lực một mình tiến vào khu vực trung tâm cũng chỉ có năm người bọn họ.

Có người có vấn đề!

“Trung tâm phong ấn xảy ra vấn đề, lập tức báo cho hội trưởng Venn, các vị phó hội trưởng cùng với Liên Bang, bảo tồn tất cả danh sách nhân viên, phong tỏa lối ra vào hành lang Trầm Luân, trước khi hội trưởng đến hoàn toàn đóng chặt cửa, không cho phép bất cứ người nào ra vào, những người còn lại lập tức theo ta tiến vào hành lang Trầm Luân!”

“Vâng!!”

Pushy dẫn theo một đám học đồ Vong linh học cao cấp phụ trách bảo vệ vội vã đuổi đến hành lang Trầm Luân.

Trong lòng hắn tràn đầy thấp thỏm và bất an.

Sẽ là ai chứ?

Ai sẽ ra tay với phong ấn?

Lẽ nào là Phương Hằng?

Trong đầu Pushy hiện ra dáng vẻ của Phương Hằng.

Không, không thể nào đâu, tiến vào Trầm Luân tổng cộng chia làm ba khu vực lớn ngoài, giữa, trong cùng với khu hành lang trung tâm, tư cách được đi vào không công khai ra bên ngoài.

Nếu đã là khu vực nội bộ, người chơi bình thường cũng phải trải qua ít nhất trên mười năm đánh giá an toàn, thậm chí còn cần trải qua điều tra bối cảnh thân phận Liên Bang, sau khi xác nhận thân phận, mới được cho phép tiến vào…

Tuyệt đối không phải kiểu người chơi mới Phương Hằng này có thể làm được.

Cùng lúc đó, ở một bên khác của hành lang Trầm Luân.

Phương Hằng thu hoạch sạch sẽ đợt thể vong hồn cuối cùng, tụ tập lại một chỗ với những người chơi khác.

Các người chơi đều ý thức được xảy ra vấn đề rồi, ngừng việc câu quái, trở về tụ tập, túm năm tụm ba nhỏ tiếng thảo luận với nhau.

“Chuyện gì thế?”

“Tại sao màu sắc của cây nến thay đổi rồi?”

Nến hồn trên tay dường như cũng có thay đổi.”

“Liệu có phải là kiểm tra tu sửa…”

Lý Thiếu Cường vừa suy nghĩ vừa đi đến bên cạnh Phương Hằng, hạ thấp giọng hỏi nhỏ: “Phương Hằng, ngươi làm sao?”

“Không phải.”

Phương Hằng cảm thấy đau đầu, khua tay phủ nhận.

Đang thì cày quái sảng khoái, sao mà hết rồi?

Hắn hỏi: “Ngươi cảm thấy là tình huống gì?”

“Có thể là trang bị cảnh báo, hành lang Trầm Luân xảy ra chút chuyện, dẫn tới cảnh báo đặc biệt.”

Đổng Gia Thần dẫn theo mấy người chơi đến tham gia thảo luận: “Ông chủ, tiếp tục ở lại nơi này sẽ có nguy hiểm, chuyện xảy ra đột xuất như thế này rất có khả năng cho thấy hành langg Trầm Luân gặp phải vấn đề, ta đề nghị chúng ta rút đi trước.”

Rút đi?

Đình công?

Không để kiếm tiền nữa?

Phương Hằng cau mày, quay đầu liếc nhìn hành lang.

Phát sinh tình huống bất ngờ, đợt này có hơi lỗ.

Bỏ đi, vẫn là giữ mạng là quan trọng.

Bây giờ điểm cày quái này cách lối vào của đại sảng Trầm Luân không xa, vẫn là trở về xem xét tình hình trước.

Cùng lắm thì đến lúc đó lại trở về thôi!

“Ừm, ngươi nói đúng, chúng ta trở về xem xét trước đã, nếu như xác nhận không có vấn đề chúng ta lại quay lại.”

“Được, ta đi nói với bọn họ.”

Đám người nghe sự sắp xếp của Phương Hằng đang chuẩn bị dọn dẹp đạo cụ trang bị tùy thân thu xếp trở về, ở không xa phía trước truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

nhìn tiếng chân, Pushy đưa một đoàn người đến chỗ đám người.

“Đạo sư Pushy.”

Đám người nhao nhao hành lễ với hắn.

Đến cả đạo sư Pushy phụ trách trấn thủ hành lang Trầm Luân cũng đến rồi …

Cảm giác bất an trong lòng Lý Thiếu Cường càng mãnh liệt hơn.

Hắn bước lên một bước nhỏ, hỏi: “Đạo sư Pushy, ngươi cũng đến rồi, là xảy ra chuyện gì sao?”

Pushy nhìn thấy đám người chơi Phương Hằng, cau chặt mày lại.

Hắn không trả lời, mà ánh mắt tập trung trên người Phương Hằng.

“Phương Hằng? Ngươi vẫn luôn đều ở nơi này?”

Lý Thiếu Cường giành trả lời trước: “Đúng, đạo sư, vừa rồi bọn ta đều ở nơi này, chưa từng rời khỏi.”

Pushy nheo mắt lại, thấp giọng nói: “Xảy ra chút chuyện, bây giờ tất cả mọi người đều lập tức trở về đại sảnh Trầm Luân, trước khi đại sảnh Trầm Luân giải trừ phong tỏa cứ ở trong đại sảnh, hiểu rõ chưa!”

“Vâng!”

Đám người chơi đồng thời đáp lại.

Pushy vẫy tay, đang định đưa người đuổi tới kiểm tra, bỗng nhiên lông mày lại cau chặt lại, sắc mặt khẽ thay đổi.

Hắn quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào một hướng nào đó của đường hầm mê cung.

Đám người chơi cũng đều nhìn theo ánh mắt của Pushy.

Bắt đầu từ phía xa, nến hồn cháy ở hai bên tường mê cung từ xa đến gần lần lượt bị dập tắt.

Bình Luận (0)
Comment