Sớm biết sẽ có chuyện như vậy xảy ra, có giết chết hắn cunngx sẽ không đồng ý để Phương Hằng đến hành lang Trầm Luân.
Trong lòng Dicky bây giờ cực kỳ rõ ràng, giai đoạn hiện nay ở thế giới bên ngoài không có cách nào có thể cứu Phương Hằng ra.
Chỉ có thể dựa vào bản thân hắn!
"Hội trưởng, với năng lực của Pushy hẳn là có thể hoàn thành việc tu sửa hư hại của phong ấn."
"Nhưng mà điều ta lo lắng là chuyện lần này xảy ra đột ngột, hành lang Trầm Luân bị chặn hoàn toàn, các hội viên bị mắc kẹt trong đó không có bất kì nguồn tiếp viện nào, cộng thêm Cốt Thần Điện bị kẻ ác kích hoạt, oán linh viễn cổ sống lại, thời gian cứ kéo dài, năng lực chiến đấu của những người chơi bị mắc kẹt trong hành lang Trầm Luân sẽ giảm đi rất nhiều."
Quả thực, vấn đề phiền phức nhất là việc bổ sung vật tư.
Những người chơi bị mắc kẹt sẽ thiếu nước thánh để hóa giải lời nguyền, một khi vô tình bị thương, hiệu quả của lời nguyền tích lại sẽ rất khủng khiếp.
Còn có Nến Hồn, lương thực, nước uống,..
Đối với cả đội thì thiếu thốn vật tư là một thử thách cực lớn.
Đối mặt với đủ loại hoàn cảnh bất lợi, bọn họ rốt cuộc có thể chống đỡ được bao lâu đây?
"Chúng ta phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Một khi phong ấn khe hở thế giới chết hoàn toàn bị phá hủy, làm các sinh vật cấp bốn tràn ra, phía đông Liên Bang sẽ gây ra bạo loạn lớn. Chúng ta cần bố trí kiểm soát trước, phong tỏa hoàn toàn xung quanh các khu vực thành phố lớn."
Một tên phó hội trưởng hiệp hội đến từ Liên Bang cau mày đề nghị nói: "Các vị hội trưởng, số lượng người lánh nạn di chuyển với quy mô lớn sẽ tạo thành hỗn loạn ở vùng phía đông, chúng ta liệu còn có biện pháp khác không? Chúng ta..."
Vài người đang thảo luận, một tên thiị giả vong linh vội vã đi vào, thì thầm điều gì đó vào tai Venn.
"Ngươi chắc chứ?"
"Chắc, thưa Đạo sư."
Venn nhíu chặt mày lại, vẻ mặt nghi hoặc.
Hắn gật đầu với Thị giả.
thiị giả vong linh xoay người nhìn về mọi người rồi nói: "Các vị hội trưởng, bọn ta vừa mới điều tra được một chuyện cực kỳ cổ quái."
"Theo lời của những thiị giả vong linh canh giữ ở đại sảnh Trầm Luân, hai ngày nay, Phương Hằng, một hội viên cấp cao của Hiệp hội nghiên cứu vong hồn, đã mang rất nhiều vật tư vào đại sảnh Trầm Luân, trong đó bao gồm một lượng lớn nước thánh, Cuốn sách người chết, Nến Hồn và các vật dụng chiến đấu khác, còn có bánh quy khô, lều, mền và các loại vật tư sinh tồn khác..."
Ửm??
Nghe đến đây, sắc mặt mọi người trong phòng lập tức trở nên kỳ lạ.
Tình huống gì thế này?
Mang theo vật tư sinh tồn trước khi vào hành lang Trầm Luân.
Hắn đang muốn làm gì vậy?
Là muốn lập đại bản doanh ở trong hành lang Trầm Luân à?
Làm như Phương Hằng biết trước chuyện đen đủi nào sẽ xảy ra ở hành lang Trầm Luân vậy?
Trong đầu tất cả mọi người đồng thời xuất hiện một ý nghĩ kỳ lạ.
Không phải chứ?
Chẳng lẽ chuyện này đều do một tay Phương Hằng sắp đặt?
Nghĩ kĩ lại, Phương Hằng, cái tên này có chút quen tai.
"Phương Hằng?"
Mọi người đều nhìn sang Dicky.
"Không sai, Phương Hằng là học sinh của ta."
Sau vài giây kinh ngạc ban đầu, Dicky vuốt bộ râu hoa râm, mặt không biến sắc, bình thản nhìn mọi người.
Thậm chí hắn có chút tự hào.
"Tính cách học sinh của ta cũng chín chắn như ta vậy, gặp chuyện là thích phòng trừ trước, lên kế hoạch trước khi hành động, vì vậy đã chuẩn bị trước một số vật tư sinh tồn ở bên trong, sao nào? Chuẩn bị trước thì có vấn đề gì à? Đây chẳng phải là trợ giúp cả đội một phen sao?"
"Hay là các ngươi nghi ngờ ta cũng có vấn đề?"
Nghe Dicky trả lời, mọi người nhất thời không nói nên lời.
Cái này...
Dicky đương nhiên là không có vấn đề.
Nếu như Dicky đã đảm bảo như vậy, vậy thì Phương Hằng cũng sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng mà...
Vậy thì cũng lạ quá rồi đó!
...
Phương Hẵng lẫn trong đội nhóm, cả chặng đường đi cùng Đổng Gia Thần về lại nơi đóng quân.
Dọc đường mọi người lại gặp phải mấy tên thể linh hồn cao cấp, đều bị Đổng Gia Thần đuổi đi bằng các đạo cụ đặc biệt đã chuẩn bị trước đó.
Về đến nơi đóng quân, ** những người chơi ở lại canh gác đi đến hỏi về tình hình.
Đổng Gia Thần kể hết một lượt cho mọi người những chuyện mà bọn họ gặp phải ở khu trung tâm.
Đám người chơi sắc mặt đa đạng, nhỏ giọng thảo luận với nhau.
Đợi mọi người thảo luận xong rồi, Phương Hằng vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người.
"Sự tình đúng như những gì Đổng Gia Thần đã nói, hiện tại ở gần khu vực trung tâm rất nguy hiểm, cấp bậc thấp nhất đều là thể linh hồn cao cấp."
"Giai đoạn hiện nay chúng ta không giúp được gì, cũng không thể rời khỏi hành lang Trầm Luân, vì vậy nên, mọi người, nếu vẫn muốn tiếp tục làm việc thì hãy theo ta. Bọn ta vẫn sẽ trả công theo dự định, nếu không muốn làm việc thì có thể tới nơi đóng quân nghỉ ngơi, đồ ăn, nơi ở sẽ do bọn ta cung cấp."
Hả? Điên rồi à?
Đùa nhau chắc?
Đã lúc này rồi còn muốn lừa người làm việc kiếm tiền?
Đàm Sóc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phương Hằng, không có một chút nào là đùa giỡn cả.
Hắn cạn ngôn một lúc.
Đại thần vẫn là tấm lòng rộng lượng.
Đám người chơi cũng nhìn lần nhau.
Bọn họ cũng không ngờ đến.
Đã lúc này rồi ông chủ vẫn muốn làm việc?
Nhưng mà nếu nghĩ kỹ thì bây giờ bọn họ có thể làm gì chứ?
Là một đám người sơ học, không gây thêm phiền phức cho bên Pushy Đạo sư là đã giúp đỡ lớn rồi.