“Ừm, mai phục đi, chú ý ám hiệu của ta."
Mọi người thương lượng xong liền tản ra bốn phía, phân biệt mai phục ở phụ cận địa điểm giao dịch đã dự định.
Diệp Lăng Tiêu cùng Trần Hổ đi ra từ phía sau đại thụ.
Sau khi chờ tại chỗ một lúc, họ thấy một chiếc xe hơi màu trắng chạy đến từ xa rồi đỗ lại bên đường.
Triệu Nam dẫn Phương Hằng và Sandy xuống xe, đi về phía bọn họ.
"Triệu Nam."
Diệp Lăng Tiêu mang theo Trần Hổ hai người đi lên trước, dùng ánh mắt đánh giá Phương Hằng và Sandy.
Phương Hằng cũng đồng thời quan sát hai người đối diện.
Thật trùng hợp, tất cả bốn người đều đeo mặt nạ trên mặt.
Làm như vậy, cả hai bên đã không thấy bất cứ điều gì.
"Người đã nhìn thấy rồi, nhiệm vụ của ta hoàn thành, ta đi trước."
Triệu Nam làm nghề này nhiều năm, cùng Diệp Lăng Tiêu hợp tác nhiều lần.
Nàng đã mơ hồ cảm giác được không ổn lắm.
Chuyện tiếp theo không tiện ở đây, nàng lập tức đề nghị đi trước.
Song phương đều không có ý định ngăn cản, Triệu Nam liền lập tức bỏ chạy.
Đợi đến khi Triệu Nam lái xe rời đi, Diệp Lăng Tiêu mở miệng trước nói: "Xin chào, lần đầu gặp mặt, đồ mang đến rồi chứ? Ngươi không phiền cho ta xem trước chứ?"
"Đương nhiên."
Sandy giơ tay lên, để lộ một phần của dây chuyền.
Diệp Lăng Tiêu nhìn chằm chằm vòng cổ, gật đầu nói: "Ta cần kiểm tra cẩn thận thêm.”
Trong lúc nói chuyện, Diệp Lăng Tiêu đưa tay muốn đi lấy.
Sandy bất thình lắc trở tay: "Vậy thì không được, các ngươi phải đưa tiền trước.”
Hừ! Diệp Lăng Tiêu lạnh lùng một tiếng, tay phải nhanh chóng móc ra một khẩu súng lục, nhắm lỗ đen của họng súng vào ngay Sandy, đồng thời lớn tiếng nói: "Động thủ!”
Phương Hằng thấy vậy thì nhíu mày, nhanh chóng lắc mình về phía trước một bước, chắn vào quỹ đạo vận hành của viên đạn.
"Đoàng! Đoàng đoàng!!”
Viên đạn bị Phương Hằng dùng thân thể chặn lại.
Phương Hằng hét lên: "Tìm chỗ trốn đi!"
"Mẹ kiếp!"
Mắt thấy đối phương ra tay, Sandy giật nảy mình, thu hồi dây chuyền ôm đầu trực tiếp quay đầu bỏ chạy.
Chết tiệt!
Phương Hằng không ngờ đối phương căn bản không nói lý, lại trực tiếp động thủ cướp đoạt.
Đã bảo tín đồ của thánh quang kia mà?
Huyết tộc cũng không ác như các ngươi!
Người chơi của Công hội Lăng Tiêu mai phục ở phụ cận lúc này nhao nhao giơ súng trong tay lên nhắm bắn về phía Phương Hằng.
Diệp Lăng Tiêu cũng nhắm ngay Phương Hằng liên tiếp bóp cò.
Mẹ nó đây rốt cuộc là như thế nào?
Trên trán Diệp Lăng Tiêu cũng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Khoảng cách ngắn như vậy, súng ống bắn căn bản không cần phải nhắm chuẩn!
Hắn trơ mắt nhìn viên đạn bắn trúng thân thể Phương Hằng, nhưng bắn xong viên đạn, trên người đối phương ngay cả một chút vết máu cũng không có!
Viên đạn thế mà không có hiệu quả với hắn? !
Nhìn qua mặt nạ trên mặt Phương Hằng, Diệp Lăng Tiêu nhìn thấy trong mắt hắn bao phủ một tầng đỏ thẫm.
Trong nháy mắt đó, Diệp Lăng Tiêu nghĩ tới cái gì, từ lòng bàn chân dâng lên một cỗ cảm giác lạnh lẽo.
Xong rồi!
Huyết tộc!
Chẳng lẽ hắn là Huyết tộc cấp bậc Hầu tước? !
Ánh mắt Phương Hằng nhanh chóng đảo qua một vòng bốn phía, bước nhanh về phía trước, đưa tay muốn bắt Diệp Lăng Tiêu.
“Lão đại, cẩn thận!”
Trần Hổ hô to xông lên trước, chắn ngang đường Phương Hằng.
Dùng hết toàn lực, Trần Hổ cầm thanh sắt hung hăng vung về phía Phương Hằng.
“Hô!”
Thanh sắt xẹt qua trên không trung phát ra tiếng chói tai bén nhọn.
"A!!"
Thân hình Trần Hổ khẽ chấn động, trên mặt lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
Hắn phát hiện một gậy toàn lực của mình lại bị đối phương tay không nắm chặt.
Trần Hổ cắn chặt răng, cơ bắp căng chặt tới cực điểm.
Hắn dùng hết toàn lực cũng không thể làm cho thanh sắt tiến lên nửa phần!
Ánh mắt hắn nhìn Phương Hằng càng thêm kinh hãi.
Lực lượng này là sao vậy.
Hắn rốt cuộc là loại quái vật gì?
Ngẩng đầu cẩn thận nhìn tay của Phương Hằng, đồng tử Trần Hổ đột nhiên co rụt lại.
Đầu kia của thiết bổng lại bị đối phương tay không bắt ra mấy dấu ngón tay.
"Cút!!!"
Phương Hằng nói xong cầm thanh sắt quăng hắn bay sang một bên.
Thân thể Trần Hổ nắm chặt một đầu thanh sắt không khống chế được lảo đảo ngã xuống bên cạnh.
Đồng thời, cảm giác nguy cơ trong lòng Trần Hổ đột nhiên bộc phát, gần như theo bản năng, trên người hắn trong nháy mắt bao phủ một tầng ánh sáng màu vàng sậm.
"Bụp!!!."
Một nắm đấm rơi vào bụng.
Trần Hổ đồng tử co rút.
Thánh Quang Khải được bao quanh bên ngoài cơ thể vỡ vụn dưới một quyền của đối phương!
"Phụt!!"
Trần Hổ phun ra một búng máu, giống như là bị một chiếc xe tải đâm thẳng vào, Trần Hổ không khống chế được bay ngược về phía sau.
Sao chuyện này lại xảy ra được?
Áo giáo thánh quang tốn thời gian dài chồng một đống tinh lực và độ cống hiến lại bị đối phương một quyền đánh nát? !
Hắn chưa từng gặp qua người có lực lượng cơ bản cao như vậy.
Thực sự là một người chơi à?
Phương Hằng nhanh chóng bước nhanh về phía Diệp Lăng Tiêu.
"Nhanh lên! Chặn hắn lại!”
Diệp Lăng Tiêu nhìn thấy một màn này càng kinh dị đến cực điểm, hắn kinh hãi hô to.
Tuy nhiên, tất cả những người chơi cố gắng chặn Phương Hằng đều bị một quyền quét sạch.
Có vết xe đổ, người chơi còn lại càng không dám tiến lên phía trước.
Diệp Lăng Tiêu giơ súng ngắm nhắm ngay Phương Hằng đang nhanh chóng tới gần, hai tay bất giác có chút run rẩy, mồ hôi trên trán càng không ngừng toát ra.
Trần Hổ là người chơi mà công hội bọn họ bồi dưỡng mấy năm, từng tiếp nhận huấn luyện của Thánh kỵ sĩ Thánh đình, vậy mà không phải là đối thủ của đối phương, bị đối phương một nắm đấm liền văng ra ngoài.
Người đeo mặt nạ trước mắt là ai?