Không thể nghi ngờ, thực lực của hắn tuyệt đối đã đạt tới đẳng cấp của Hầu tước Huyết tộc.
Nhưng Diệp Lăng Tiêu lục lọi tất cả ký ức, trong chín Hầu tước hiện tại của Huyết tộc cũng không có bất kỳ người nào giống hắn.
Chẳng lẽ...
Diệp Lăng Tiêu trong lòng chợt dâng lên một ý niệm khủng bố trong đầu.
Là Công tước Huyết tộc? !
Phương Hằng không truy kích, hắn sải bước về phía Diệp Lăng Tiêu.
Trong lúc hoảng sợ, Diệp Lăng Tiêu dùng súng ngắm chĩa vào Phương Hằng hô to: "Đừng lại đây!”
Bụp!
Đẳng cấp tinh thông súng ống của Diệp Lăng Tiêu không đủ, hơn nữa thuộc tính cơ sở cũng không đủ hoàn toàn phù hợp với súng ngắn, một súng này bị Phương Hằng né tránh hơn phân nửa.
Hắn vô cùng kinh hãi nhìn vết thương bị đạn bắn trúng trên vai Phương Hằng nhanh chóng khép lại.
Diệp Lăng Tiêu cảm thấy cái chết đang đến với mình rất nhanh, vì vậy hắn ta không thể không ném khẩu súng ngắn đi, quay người bỏ chạy.
Trốn thoát không?
Phương Hằng đang định đuổi theo thì nghe thấy tiếng kêu cứu từ phía sau.
"Ông chủ!! Cứu ta với! Ta chết mất!!"
Phương Hằng cau mày, quay đầu lại nhìn Sandy đang kêu cứu thảm thiết ở phía bên kia.
Khả năng chiến đấu của Sandy cực kỳ hạn chế, trong lúc bỏ chạy hắn ta đã bị một người chơi mai phục trong bóng tối chăn lại.
"Giao dây chuyền ra đây!"
Người chơi ấy chĩa súng vào Sandy.
"Được, được, được, ngươi đừng động thủ, ta đưa cho ngươi, đưa cho ngươi."
Bảo vệ tính mạng là điều quan trọng nhất, Sandy không một chút do dự, run rẩy giao ra dây chuyền.
Người chơi đó vừa mới ném dây chuyền sang cho đồng đội của mình, khi nhìn thấy Phương Hằng sải bước tiến về phía mình, ngay lập tức trở nên cực kỳ căng thẳng.
Hắn ta nhanh chóng chĩa súng vào trán Sandy: "Đừng lại gần, còn tiến tới ta bắn hắn."
Sắc mặt Phương Hằng trầm xuống, nhưng lại càng tăng tốc đi về phía hắn.
"Ta đã nói ngươi đừng qua đây!"
"Chỉ là một NPC, có mà đầy, ngươi bắn đi."
Người chơi kia cả kinh, còn muốn nói chuyện tiếp, đột nhiên phát hiện cơ thể Phương Hằng đang ở trước mắt biến mất tại chỗ.
“Bùm!”
Phương Hằng xuất hiện phía sau người chơi bằng cách sử dụng kỹ năng tốc biến thánh khí của Huyết tộc, đánh gãy xương sống của hắn ta bằng một cú đấm.
"Phù……"
Sandy thấy mình đã thoát khỏi rắc rối, thở hổn hển.
Hắn cảm thấy mình đã trải qua một hồi sinh tử thảm thiết, toàn thân mềm nhũn ngã vật trên mặt đất, sau đó chỉ vào cái chân bị đạn lạc bắn trúng của mình.
"Phù... Phương Hằng, không ổn rồi, ta không thể chống đỡ được nữa rồi... Ta cảm thấy như thần nghệ thuật đang gọi ta."
"Ngươi để thần nghệ thuật đợi thêm một chút nữa đi, ngươi vẫn có thể giúp hắn tiếp tục rạng rỡ lưu lại trên lại thế gian này."
Phương Hằng kiểm tra vết thương của Sandy, lấy từ trong ba lô ra một lọ thuốc xịt chữa trị, xịt thật mạnh vào vết thương trên đùi của Sandy.
"Ta còn chưa chết được, đã sớm nói ngươi đừng tới."
‘Nhắc nhở: Sandy, một thành viên trong nơi ẩn núp của ngươi, hiện đang trong tình trạng bị thương nhẹ, tàn tật và chảy máu, tốc độ di chuyển của hắn đã giảm xuống 30% và hắn không thể chạy’.
‘Nhắc nhở: Ngươi không có các kỹ năng liên quan, vì vậy ngươi không thể chữa lành nó’.
‘Nhắc nhở: Vui lòng hỗ trợ Sandy để giảm nhẹ tình trạng chảy máu càng sớm càng tốt’.
"Ồ? Hình như không có chuyện gì rồi? Còn đau không?"
Sandy dùng mảnh vải xé từ quần áo che vết thương lại, chớp chớp mắt, vừa định đứng dậy nhảy hai lần, khi dùng sức, hắn liền hít một hơi thật sâu.
"A……"
"Đừng có mà giả chết, trong thời gian ngắn không đi lại được, phải tìm một chỗ băng bó cầm máu cái đã."
Phương Hằng quay đầu lại nhìn, những người chơi ở trong tầm mắt đã nhanh chóng rút vào trong bóng tối.
“Ông chủ!” Sau khi chắc chắn rằng cái mạng nhỏ của mình không sao nữa, Sandy trưng ra bộ mặt khổ não nói: "Bọn họ đã lấy đi dây chuyền của ta!" "
"Ừm, ta biết rồi, ta đi lấy lại."
Khá là rắc rối.
Phương Hằng mím môi.
Khi đưa Sandy đến đây luôn có những ưu và nhược điểm.
Sandy đã giúp đỡ rất nhiều.
Nhưng lúc này đây, Sandy đã có chút gây cản trở rồi, nếu không vừa rồi đã có thể trực tiếp quét sạch bọn họ ở đây rồi.
"Ngươi hãy đáp ứng ta đi, nhất định phải đoạt lại, bằng không sau khi ta chết cũng không biết phải giải thích với thần nghệ thuật như thế nào..."
Sandy nghiến răng trong khi ôm chặt vết thương, lầm bầm ở một bên.
"Ta biết rồi."
Phương Hằng đỡ Sandy đứng lên: "Trước tiên đưa ngươi đến bệnh viện, ngoan ngoãn ở trong bệnh viện đừng có chạy lung tung. Sau khi tìm thấy dây chuyền ta sẽ đến tìm ngươi."
...
Lái xe ra khỏi công viên thành phố trung tâm, nghe thấy tiếng súng yếu ớt từ phía xa, Triệu Nam đã nhận ra có điều gì đó không ổn.
Đen ăn đen?
Thật không ngờ Hiệp hội trò chơi Lăng Tiêu lại làm ra loại chuyện như vậy.
Thật đáng kinh tởm.
Xem ra, dây chuyền trong tay Phương Sóc là hàng thật.
Bằng không bọn họ cũng không đến mức như vậy.
Triệu Nam đang suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên.
“Alo?”
Cuộc gọi được kết nối, đối phương ngay lập tức hỏi một tràng: "Alo? Triệu Nam? Lai lịch của người đó là gì?"
Triệu Nam thờ ơ hỏi: "Có chuyện gì?"
Diệp Lăng Tiêu rất tức giận: "Con mẹ nó! Người mà ngươi giới thiệu căn bản là một kẻ mất trí! Một số thuộc hạ của bọn ta đã chết, gần như tất cả bọn họ đều chết ở đó. Hắn ta rốt cuộc là ai?"
"Cái gì? Các ngươi hành động rồi?"
Triệu Nam cau mày, trong lòng lóe lên một tia không hài lòng.
Công hội trò chơi của bọn họ đã không tuân theo các quy tắc, ngược lại còn đổ lỗi lên đầu nàng?