Nghe thấy Diệp Lăng Tiêu ở đầu bên kia điện thoại không trả lời, trong lòng Triệu Nam càng không vui, giọng nói của nàng trở nên lạnh lùng hơn một chút, tiếp tục hỏi: "Cho nên là? Đừng nói với ta là ngươi vẫn còn lưu lại nhân chứng sống?"
Diệp Lăng Tiêu lại im lặng.
Một lúc lâu sau, giọng nói của Diệp Lăng Tiêu phát ra từ điện thoại tiếp tục nói: “Ngươi không cần lo lắng, đồ bọn ta đã lấy được rồi, chỉ là hắn ta may mắn, để hắn ta chạy mất rồi, ta muốn biết thân phận thực sự của hắn."
"Ah……"
Thật là một lũ ăn hại!
Triệu Nam sớm đã đoán được chuyện này, lạnh lùng đáp lại: "Thông tin của người thuê ta cũng không biết, cho dù ta có biết cũng không thể cung cấp cho các người. Ta chỉ là người trung gian, hơn nữa các người đều là một lũ vô dụng." "
Vừa nói, Triệu Nam vừa cúp điện thoại, không ngừng chửi bới.
“Phế vật! Phế vật!”
Nàng bị Diệp Lăng Tiêu và những kẻ ngu ngốc này gài rồi!
Bây giờ Triệu Nam đang cảm thấy vô cùng đau đầu.
Đen ăn đen cũng được, nhưng cảm phiền ngươi tìm hiểu tình hình trước rồi cân nhắc xem bản thân có đủ điều kiện hay không, được chứ?
Rắc rối lớn rồi đây!
Thực lực của nhóm Diệp Lăng Tiêu tuyệt đối không yếu, dùng thực lực của bọn họ cũng không ngăn được hai người thần bí, thực lực của đối phương rất mạnh.
Nghĩ kỹ lại, hai người bọn họ lợi hại như vậy, thậm chí có thể lấy được dây chuyền từ Thánh đình...
Điều rắc rối nhất là bọn họ đã thành công trốn thoát.
Nếu hai người đó không tìm thấy Diệp Lăng Tiêu, bọn họ chắc chắn sẽ tìm tới nàng!
Suy xét một chút...
Không được, vẫn nên nhanh chóng tránh khỏi nơi đầu sóng ngọn gió này.
Nghĩ về điều đó, Triệu Nam đánh mạnh tay lái, rẽ một vòng, lái sang một hướng khác.
Sau khi lái xe về phía trước hơn mười phút, Triệu Nam có chút lo lắng, lại bấm còi một cách yếu ớt.
Có một vụ tai nạn ô tô phía trước và toàn bộ cây cầu đã bị phong tỏa.
Nhất định phải vào lúc này sao!
Triệu Nam hít một hơi thật sâu, nhìn vào bóng đêm ở bên ngoài cửa sổ, cố gắng buộc bản thân lấy lại bình tĩnh.
Vẫn là không nên tự mình hù dọa mình.
Mọi thứ không tệ như mình nghỉ.
Thế giới Huyết tộc lớn như vậy, hai người thần bí kia hẳn là không thể dễ dàng tìm thấy mình như vậy được.
Hả?
"Gì cơ?"
Triệu Nam nhìn ra ngoài cửa sổ xe, vô thức nhướng mày.
Nàng để ý đến cái gì.
Xa xa, một con dơi từ xa đang bay về phía cây cầu.
Là Huyết tộc.
Bình thường, rất hiếm khi Huyết tộc sẽ xuất hiện ở những nơi như thế này.
Triệu Nam từ từ cau mày.
Nàng mơ hồ cảm thấy trong lòng bất an.
Nàng cảm thấy rằng tên Huyết tộc này dường như đang tiến về phía nàng.
Huyết tộc lượn lờ nửa vòng trong không trung, sau khi con dơi đáp xuống thì biến thành hình người rồi dừng lại bên cạnh xe nàng.
Trái tim của Triệu Nam chùng xuống.
"Triệu Nam, chúng ta lại gặp mặt rồi."
Nhìn rõ chiếc mặt nạ quen thuộc, sắc mặt của Triệu Nam trở nên tái nhợt trong vài phút.
Nỗi bàng hoàng trong lòng nàng đạt tới tột đỉnh.
"Phương Sóc? !"
Hắn hóa ra là Huyết tộc cấp cao? !
"Đừng quá căng thẳng, không có chuyện gì to tát cả, ta chỉ là tới tìm dịch vụ sau khi mua."
“Ta không hề biết bọn họ sẽ ra tay với ngươi, ta cái gì cũng không biết, ngươi biết ta mà, ta chỉ là một người trung gian, với lại ta với bọn chúng cũng không thân………”
Phương Hằng ngồi ở ghế sau, yên lặng nghe Triệu Nam giải thích.
Đợi Triệu Nam tiêu tốn mấy phút đồng hồ mang lỗi lầm của bản thân vứt sạch, Phương Hằng mới bình tĩnh nói: “Đưa ta đi tìm bọn chúng.”
Một cảm giác thất vọng sâu sắc dâng lên trong lòng Triệu Nam.
Nàng hít một hơi, hỏi: "Làm sao ngươi tìm được ta?"
"Vận may của ngươi không tốt, bạn của ta vô tình để quên điện thoại di động trên xe, điện thoại di động của hắn có ứng dụng định vị."
Phương Hằng nhìn Triệu Nam qua kính chiếu hậu: "Ngươi nói xem đây có phải là trùng hợp không?"
Ta ngốc thật!
Triệu Nam nghiến răng.
Nàng thầm trách mình đã bất cẩn đến mức không kiểm tra kỹ càng xe khi rời đi.
Đần độn! Ngu ngốc!
"Được rồi, tính mạng là của bản thân, ta cho ngươi một phút, suy nghĩ cho kỹ càng, sau đó dẫn ta đi tìm bọn họ."
Phương Hằng thu hồi ánh mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Ta không thích chém chém giết giết, là bởi vì bọn họ không nói đạo lý trước."
Phương Hằng lại nhún nhún vai nói, trong lòng thở dài: "Ta đã sớm nói với ngươi, ta chỉ là muốn cùng bọn họ nói chuyện, cùng Thánh đình làm một cuộc giao dịch, vốn là việc đôi bên cùng có lợi, nhưng nhất định phải làm ra như thế này, ta cũng rất khó xử."
Nhìn thấy đôi mắt của Phương Hằng dưới chiếc mặt nạ qua gương chiếu hậu, Triệu Nam cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
Đối với một người trung gian như nàng, trong thế giới Huyết tộc đắc tội với một người chơi Huyết tộc cấp cao mạnh mẽ so với việc tự tìm cái chết cũng không khác nhau là mấy.
Một khi đã bị nhắm trúng, sau này muốn yên ổn làm ăn cũng đừng có nghĩ tới nữa.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Triệu Nam quyết định bán đứng những kẻ ngốc của Hội Lăng Tiêu.
"Được, ta dẫn ngươi đến một chỗ, nhưng không bảo đảm tìm được bọn họ ở nơi đó."
"Rất tốt, đi thôi."
"Bây giờ? Chỉ hai chúng ta? Bạn của ngươi đâu?"
"Hắn có việc phải làm, chỉ có hai chúng ta thôi."
Triệu Nam vẫn không lái xe, nói: "Ngươi không thể nói với bọn họ rằng ta đã đưa ngươi đến đó, nếu không ngươi có thể trực tiếp giết ta luôn cho xong đi."
“Ha.” Phương Hằng cười nhạt một tiếng: “Đi thôi.”
Triệu Nam thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa quay xe lại lái về phía ngoại ô thành phố.
"Chúng ta đang đi đâu vậy?"