“Không tốt, rất không tốt.”
Phương Hằng liên tục lắc đầu.
Không còn cách nào khác, hiện tại thời gian hạn hẹp, trừ phi là bây giờ hắn lập tức từ bỏ hết tất cà, nhanh chóng rút lui, còn không thì Phương Hằng cũng chẳng nghĩ ra được những cách khác.
Trong tình huống hiện tại ở Duy thành này, thực lực giữa Huyết tộc và Thánh đình cách biệt quá lớn.
Nhưng mọi chuyện đã phát triển đến nước này, một làn sóng lợi ích lớn đến mức mắt thường có thể nhìn thấy đang ở ngay trước mắt, bây giờ mà từ bỏ.
Phương Hằng tự nhận mình không làm được.
Được rồi, nghĩ đến lợi ích, cũng không đến mức nhất định để bị phát hiện thân phận thật của hắn.
Người khác có thể nghi ngờ, nhưng cũng không chắc là có thể nhận định.
Cố gắng làm việc cẩn thận một chút, nghĩ cách vượt qua một cách đơn giản.
Phương Hằng thầm nghĩ trong lòng.
“Thế sao?” Sandy sờ cằm rồi suy nghĩ trong chốc lát, sau đó ánh mắt hắn sáng lên, hắn khẽ ho một tiếng rồi giả vờ ra vẻ nói: “Phương Hằng, thần nghệ thuật vĩ đại đã gợi mở cho ta.”
“Hả?”
Phương Hằng đang định liều một phen, nhưng khi nghe thấy lời của Sandy thì hắn khựng lại một lát.
“Ý của ngươi là gì?”
“Ý là ta có cách, thần nghệ thuật là vạn năng, nó đã gợi mở cho ta, nhưng vẫn chưa hoàn thiện.” Trên mặt Sandy lộ vẻ đầy đắc ý, hắn nhìn Phương Hằng rồi nói: “Ta muốn có một vài tế phẩm.”
Phương Hằng hiểu ra.
“Nói đi, ngươi muốn cái gì?”
“Quá tuyệt vời.” Sandy lật đến một trang trong quyển sách giám định danh họa đương thời ở trên tay rồi chỉ vào bức vẽ: “Chính là bức này, ngươi nhất định phải lấy bức họa này cho ta, dùng nó để làm tế phẩm cho thần nghệ thuật là thích hợp nhất. Ngoài ra, phòng trưng bày của nhà tù vẫn còn hơi nhỏ, ta đề nghị sau khi chúng ta quay về thì có thể mở rộng ra một chút…”
“Ừm.” Phương Hằng gật đầu: “Ta đảm bảo sẽ lấy nó cho ngươi, giờ ngươi xem nên giải quyết như thế nào?”
“Thỏa thuận đã xong!”
Sandy búng tay một cái, khuôn mặt tỏ vẻ hưng phấn, hắn giải thích: “Thật ra thì cũng rất đơn giản, chúng ta có thể đeo mặt nạ thay hình đổi dạng, Licker cũng là có thể.”
“Hả?”
Hai con Licker đi tới bên cạnh Phương Hằng, một trái một phải nằm úp ở dưới đất một cách khôn khéo.
Phương Hằng chỉ vào nó, rồi nghi ngờ nói: “Ngươi nói là cho nó đeo mặt nạ.”
“Hì gì, cũng gần như vậy.” Sandy cười đắc ý một tiếng: “Phương Hằng, ngươi không cảm thấy Licker rất giống với sinh vật nào đó sao?”
Phương Hằng nhíu mày và nhìn kỹ Licker ở bên chân hắn.
“Có giống sao? Là cái gì?”
“Có đấy! Là Quỷ ăn xác! Quỷ ăn xác!”
Sandy trở nên hơi kích động: “Ta đã lật và xem qua rất nhiều cuốn sách cổ của Thánh đình, trong miêu tả của Thánh đình, đó là một loại sinh vật tồn tại ở thế giới chết và nó có đặc tính là không thể nào bị giết chết, ngươi nhìn xem, có phải nó gần giống với Licker của ngươi không, có lẽ là người sẽ không hiểu về thế giới chết, có thể hiểu nó là một thế giới có chiều cao hơn.”
Thế giới chết.
Phương Hằng tỏ ý đúng thật là ta đã từng nghe nói qua một ít.
Thậm chí hắn còn biết ở bên hiệp hội nghiên cứu vong linh có khe hở dẫn đến thế giới chết.
Nhưng Quỷ ăn xác thì hắn thật sự chưa từng nghe nói đến.
Sandy tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Từ những cuốn sách cổ của Thánh đình, ta đã thấy qua rất nhiều miêu tả có liên quan đến Quỷ ăn xác, còn có tranh ảnh tưởng tượng, miêu tả của họ cũng có hơi huyền ảo, cũng có hơi khác nhau một chút, nhưng có vài điểm mà bọn họ miêu tả rất giống với Licker hiện tại của ngươi.”
“Khác biệt lớn nhất chính là màu sắc cơ thể của bọn chúng, và trên đầu chúng cũng có rất nhiều chi tiết đặc biệt.”
Trong khi nói chuyện, chẳng biết Sandy đã lấy ra một cây bút vẽ từ chỗ nào trên người, hắn đi tới chỗ Licker ngay trước mặt Phương Hằng.
“Chỉ cần thêm một chút xử lý nghệ thuật, là rất nhanh ta có thể hoàn thành, nếu như giả như vậy, đừng nói đến người của Thánh đình chưa từng nhìn thấy Quỷ ăn xác, dù có thấy rồi thì họ cũng không thể phân biệt được.”
Sandy quay đầu nhìn Phương Hằng, trong mắt hắn lóe lên ánh sáng của nghệ thuật: “Phương Hằng, ta cần thuốc màu đặc biệt, nhiều vào! Càng nhanh càng tốt!”
“Ừ.”
Phương Hằng quyết định còn nước là còn tát, cứ thử trước rồi nói sau.
“Ta biết rồi, ta lập tức đi thu xếp cho ngươi.”
...
Tại tổng bộ Thánh đình của Duy thành.
Ở đại sảnh cầu nguyện.
Các tín đồ đến và đi, họ không ngừng thông báo cho giáo chủ về những chuyện đang xảy ra ở bên ngoài.
“Giáo chủ đại nhân, điểm chi nhánh của ma pháp trận số bảy đã bị phá hủy.”
“Giáo chủ đại nhân, bọn ta xác nhận khả năng vận hành của ma pháp trận đã bị suy yếu…”
“Đội số hai đã thành công đánh lui đám Huyết tộc.”
“Đám Huyết tộc đã bắt đầu rút lui và tập hợp ở khu vực trung tâm thành phố…”
Trần Lợi nghe thuộc hạ báo cáo mà lâm vào suy tư.
Là điểm kết cấu chi nhánh của ma pháp trận số bảy…
Trước đó, vụ nổ dữ dội xảy ra ở thạch trụ kết cấu thành ma pháp trận, đến ở tổng bộ mà hắn còn cảm nhận được rõ.
Quá kỳ lạ.
Các điểm chi nhánh đã được bố trí đặc biệt, sáu điểm trong số đó vẫn chưa hoàn tất việc phòng vệ, nhưng sáu điểm còn lại thì đã hoàn thành xong.
Mà điểm số bảy chính là một trong những điểm được bố trí hoàn thiện nhất.
Trên lý thuyết là Huyết tộc không thể có đủ thực lực để có thể đánh tan cứ điểm chi nhánh số bảy được.
Mà cho dù là Hầu tước Huyết tộc có tự mình xuất thủ thì cũng không thể làm được.
Điều này không đúng chút nào!
Trần Lợi nhíu mày.