Toàn Mạng Xã Hội Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Tiểu Minh Tinh Hết Thời!

Chương 81

Mọi người cùng nhau xem xong tập đầu tiên của《Trầm Mặc》, sau đó lại ngồi trò chuyện thêm một lúc. Ngải Mân nhớ đến cảnh quay lúc trước, so sánh với hiệu quả sau khi dựng phim, không khỏi chân thành cảm thán với tổ đạo diễn: "Thật sự rất đỉnh. Trước đây tớ cũng từng quay vài bộ phim, nhưng chưa cái nào đạt được hiệu quả như vậy."

 

Hạ Nặc Nặc dù là lần đầu tiên đóng chính một bộ phim, cũng hiểu rõ sự vất vả trong quá trình sản xuất: "Một bộ phim có thể chiếu được thuận lợi như vậy, thật sự phải cảm ơn các thầy cô ở hậu trường đã làm việc cực kỳ chăm chỉ." @Laomieungungoc

 

Hà Hướng Ẩn hỏi: "Nặc Nặc, cậu vừa đóng máy xong đã vào đoàn phim mới rồi à? Không nghỉ ngơi chút nào sao?"

 

Hạ Nặc Nặc nhẹ nhàng cười: "Quay phim khiến tớ rất vui, tớ thật sự muốn cứ mãi được diễn như vậy. Hơn nữa công ty cũng rất quan tâm tớ, tớ không muốn phụ kỳ vọng của họ."

 

Trác Đề trong lòng thầm nghĩ: Quá giỏi luôn, không hổ danh là ảnh hậu tương lai.

 

Cậu không hề biết, Hạ Nặc Nặc đã từng âm thầm hạ quyết tâm, phải nỗ lực làm việc để báo đáp Thịnh Kỷ vì đã giúp cô vượt qua giai đoạn bị vu khống năm xưa.

 

Ngải Mân cũng nói: "Tớ sắp vào đoàn rồi. Về sau sẽ không dựa dẫm vào ai nữa, tớ tin rằng rồi cũng sẽ có một mảnh đất thuộc về mình."

 

Hà Hướng Ẩn vỗ tay cổ vũ, rồi chia sẻ kế hoạch của mình: "Sau khi《Trầm Mặc》 phát sóng, có nhiều nhà đầu tư liên hệ với tớ. Trước đây tớ chỉ toàn đóng phim thần tượng, lần này muốn thử chuyển sang chính kịch xem sao."

 

Mọi người lần lượt chia sẻ dự định tương lai, ánh mắt đồng loạt nhìn sang Thư Vân Thấm và Chu Thừa Nhạc.

 

Ai cũng biết Thư Vân Thấm vẫn luôn hoạt động trong mảng điện ảnh. Với thành tích bùng nổ của《Trầm Mặc》, danh tiếng của cô đã tăng cao, chắc chắn sẽ được tiếp xúc với nhiều tài nguyên tốt hơn.

 

Nhưng không ai ngờ được câu trả lời của Thư Vân Thấm lại gây chấn động: "Tớ muốn chuyển hình. Không muốn chỉ diễn một dạng nhân vật mãi nữa. Tớ muốn thử nhiều kiểu tính cách khác nhau."

 

Từ khi debut, Thư Vân Thấm luôn thể hiện hình tượng mỹ nhân yếu đuối. Hình tượng này đã in sâu vào lòng khán giả, fans của cô cũng phần lớn là những người thích sự dịu dàng, nội tâm ấy. Chính nhờ hình tượng đó, cô mới có thể đứng vững trong giới.

 

Nhưng nếu muốn thay đổi, với cô mà nói chẳng khác nào đánh cược tất cả. Chỉ cần một bước sai, địa vị hiện tại có thể sụp đổ ngay lập tức.

 

Tuy vậy, Trác Đề lại rất ủng hộ quyết định này:

 

【Trong cốt truyện gốc, Thư Vân Thấm vẫn luôn bị trói buộc bởi hình tượng đã tạo ra từ lúc nổi tiếng. Tất cả vai diễn cô nhận về sau đều thuộc một kiểu. Phát triển bị bó buộc, khán giả cũng sinh mệt mỏi, mãi mãi chỉ quanh quẩn ở tuyến ba.】

 

【Sau này khi có nhiều gương mặt mới xuất hiện, khán giả luôn thích cái mới. Cô ấy liền dần mất cơ hội nhận vai, danh tiếng cũng tụt dốc.】

 

Hiện tại, nhân lúc《Trầm Mặc》còn đang hot để chuyển hình là quyết định sáng suốt nhất của cô.

 

Chu Thừa Nhạc nhướng mày, có vẻ rất hứng thú: "Thấm Thấm muốn thử kiểu nhân vật nào? Tôi hỏi thử xem có tài nguyên nào phù hợp đẩy cho cậu."

 

Thư Vân Thấm liếc hắn một cái, cười mờ ám: "Tấm lòng thì nhận, còn tài nguyên thì để tính sau."

 

Mọi người đều biết Trác Đề sắp theo Nam Phù Diệu đi đóng điện ảnh, nên không hỏi thêm nữa. Ai nấy đều đã có kế hoạch sẵn sàng, chỉ có Chu Thừa Nhạc là chưa nói gì về bước tiếp theo của mình.

 

Chu Thừa Nhạc từ trước đến nay vẫn luôn rất bí ẩn. Trong lúc quay phim thì luôn bám lấy Thư Vân Thấm, ngoài thời gian đó thì gần như "bốc hơi khỏi nhân gian", chẳng ai biết cậu ta làm gì.

 

Ngay cả khi cả đoàn tụ họp nói chuyện phiếm, Chu Thừa Nhạc cũng rất ít tiết lộ chuyện riêng.

 

Chỉ có Trác Đề biết lý do thật sự. Chu Thừa Nhạc là con lai, từng gặp tai nạn nghiêm trọng khi tham gia vận động mạo hiểm một năm trước, từ đó trí nhớ bị ảnh hưởng, nhiều ký ức trở nên mơ hồ và rối loạn.

 

Hắn không phải cố ý tỏ ra thần bí.

 

Trác Đề ăn no rồi, bắt đầu lười biếng, chống cằm tiếc nuối:

 

【Đến giờ còn chưa "mở khóa" được dưa của Chu Thừa Nhạc. Người khác thì dưa chín là rớt, anh ta thì... chẳng lẽ bắt mình phải chủ động đi bứt?】

 

Cậu trước giờ vốn tùy duyên, ăn được thì ăn, ăn không được thì thôi. Dưa chín, kiểu gì cũng có ngày tự rơi xuống.

 

Lúc này, nhân viên giơ bảng nhắc nhở, yêu cầu mọi người lần lượt rút bình luận bullet chat để trả lời. Trác Đề là người đầu tiên.

 

Cậu cầm bảng, nhìn phòng livestream mà đạn bình bay vèo vèo, nhanh đến mức nhìn không rõ.

 

Trác Đề dứt khoát không nhìn nữa, rút đại một câu, bắt đầu đọc chậm rãi:

 

"Tiểu Đề có thể khoe cơ bụng và bắp tay một chút được không?"

 

Cậu nghiêm túc trả lời: "Không thể."

 

【Ha ha ha ha ha, bởi vì căn bản là không có. Nhưng sao mình có thể nói ra chứ! Đừng mơ!】

 

【Bình luận của Thư Vân Thấm mà sao lại chạy tới chỗ cậu mình nè.】@Laomieungungoc

 

Tiếp theo làn đạn:

 

"Hỏi cậu, khi nào thì cùng... Nam Phù Diệu đi lãnh giấy kết hôn?!"

 

Vừa đọc xong câu này, đồng tử Trác Đề chấn động dữ dội. Cậu còn chưa nói gì cơ mà, sao netizen lại đoán trúng được? Đã vậy còn nhắm thẳng đến "giấy kết hôn"?

 

Người xem trong livestream nhìn biểu cảm của Trác Đề, đều cười ngả nghiêng:

 

[ Ha ha ha tai đỏ rồi kìa, thẹn thùng thấy rõ! ]

 

[ Mắt chớp lia lịa, rõ là chột dạ, chẳng lẽ thật sự đang yêu?!! ]

 

[ Câu này mà phải tạm dừng lâu vậy, không trả lời nổi luôn hả? Aaaa chết rồi, ban đầu chỉ thấy như đùa vui, giờ sao cảm giác... thật thật giả giả vậy nè! ]

 

Trác Đề mím môi, ấp úng nói: "Vẫn... vẫn chưa nói."

 

Chữ "vẫn" này mang theo quá nhiều hàm ý, làn đạn lập tức nổ tung cả màn hình với hàng loạt dấu chấm hỏi. May mà câu hỏi tiếp theo khá bình thường, hỏi cậu dự định khi nào sẽ vào tổ phim mới.

 

Trác Đề nhớ Nam Phù Diệu từng nói bộ điện ảnh kế tiếp đang trong giai đoạn chuẩn bị, dự tính tháng sau sẽ khởi quay.

 

"Hẳn là tháng sau." – Cậu đáp.

 

Trả lời xong ba câu làn đạn, Trác Đề như trút được gánh nặng, lập tức vứt cái micro như vứt khoai lang nóng bỏng tay, đẩy qua cho Hạ Nặc Nặc, cả người còn dịch mông ra xa một chút:【Cảm giác mà đọc tiếp thì nhân thiết của mình sẽ sụp mất!!!】

 

【Mà khoan đã... mình có nhân thiết sao!!!】

 

Trác Đề rơi vào tuyệt vọng.

 

Những người khác khi đọc làn đạn đều rất bình thường, phần lớn hỏi về sở thích hay sự nghiệp. Trác Đề nhìn họ bằng ánh mắt đầy ao ước:【Thật hy vọng võng hữu cũng có thể đối xử với mình dịu dàng như vậy.】

 

Cậu ngồi một bên vò đầu:【Cảm giác hiện tại cậu cũng bắt đầu hơi "hot" rồi đó, có nên học họ xây dựng một nhân thiết gì không nhỉ? Làm hài tinh à? Nhưng ai còn trẻ lại muốn làm hài tinh chứ!】

 

【Mình cũng xem như có chút tư sắc, hay là thử lối đi khốc túm?】

 

Người cầm máy quay không nhịn được, "phốc" một tiếng bật cười. Đạo diễn quay sang trừng mắt định nghiêm khắc nhắc nhở, nhưng khi nghe Trác Đề nói tiếp lại cũng không nhịn được mà bật cười theo.

 

Trác Đề ngơ ngác nhìn bọn họ: "???"

 

Gì vậy chứ?

 

Sự chú ý của cư dân mạng hoàn toàn bị Trác Đề cuốn đi. Các diễn viên khác đọc làn đạn không còn ai để ý, cameraman cũng sợ bản thân lại cười phá lên, đành phải lưu luyến kéo Trác Đề ra khỏi màn hình.

 

Cư dân mạng thì khóc rống:

 

[ Đừng mà, hôm nay vui vẻ của trẫm mới bắt đầu đã bị cưỡng chế kết thúc sao! ]

 

[ Xin hãy cố định màn hình ở Trác Đề, không thấy một giây thôi là ta lên cơn luôn đó! ]

 

[ Số người bị Trác Đề "nhiễm" cũng ngày càng nhiều rồi. ]

 

Sau phần đọc làn đạn, cả nhóm lại chia sẻ một chút về quá trình quay phim, cuối cùng nói đến triển vọng tương lai. Đến đây, phân đoạn "Cùng diễn viên truy kịch" chính thức kết thúc, chuyển sang phần tham quan tổng bộ của nền tảng phát sóng.

 

Nhân viên bắt đầu dọn dẹp đồ dùng, Trác Đề tranh thủ chạy ra ngoài đi dạo. Cậu chưa từng tham quan internet công ty này, nên bị phong cách thiết kế đậm chất công nghệ hiện đại bên trong hấp dẫn, đi một hồi liền đi khá sâu.

 

Đứng trên hành lang pha lê, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây chiếu lên người cậu. Dưới chân là một bãi cỏ cực rộng, giữa bãi cỏ là logo khổng lồ của công ty – tầm nhìn thoáng đãng, khung cảnh tuyệt đẹp.

 

Trác Đề âm thầm nghĩ:【Toà nhà lớn thế này, diện tích cũng không nhỏ, chắc chắn chi phí xây dựng rất đắt.】

 

So sánh với trụ sở của Thịnh Kỷ Giải Trí, Trác Đề lập tức chán nản:【Tự nhiên cảm giác giống như hoàng tử nhà quê vào cung vậy.】

 

Tuy Thịnh Kỷ là công ty giải trí hàng đầu, nhưng ngành giải trí quá nhiều công ty lớn, chia phần ai cũng có, lợi nhuận bình quân không cao bằng các ông lớn trong ngành phát sóng mạng. Những công ty video này chỉ có vài cái tên, mà đã gần như độc chiếm thị trường, mỗi miếng bánh chia ra cũng to bằng vài Thịnh Kỷ gộp lại.

 

Trác Đề nghĩ:【Nếu Đăng Phong là ngọn núi lớn phía trước, ba mẹ mình vẫn phải cố gắng thêm nữa, tranh thủ vượt qua bọn họ!】@Laomieungungoc

 

Đúng chuẩn "vọng tử thành long".

 

Cậu đứng đó âm thầm cổ vũ cho ba mẹ mình.

 

Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng họp phía trước hành lang bị đẩy ra. Một hàng dài nhân viên đi theo sau hai lãnh đạo cấp cao bước ra, có thư ký, trợ lý tổng giám đốc và các bộ phận khác.

 

Tổng giám đốc của công ty tươi cười bắt tay người đối diện, nói đùa thân thiết:

 

"Rất vui vì lần này được hợp tác. Sau này nếu có tác phẩm mới, nhất định phải lại chọn công ty chúng tôi nhé."

 

"Đương nhiên rồi." – Người kia đáp.

 

Nghe giọng quen quen, Trác Đề quay đầu lại – lập tức nhìn thấy Nam Phù Diệu. Khóe môi cậu theo bản năng nhếch lên, đôi mắt sáng rực như có sao trời lấp lánh trong đó.

 

Nam Phù Diệu mặc đồ công sở chỉnh tề, đang cùng tổng giám đốc của công ty trao đổi vài câu xã giao. Lúc đi ngang qua Trác Đề, cậu vốn nghĩ mình không bị để ý, còn hơi nghiêng người sang một bên tránh né, ai ngờ Nam Phù Diệu đột nhiên dừng chân, ngoắc tay:

 

"Lại đây, đứng đó làm gì vậy?"

 

Trác Đề lập tức bước tới. Cậu mặc áo hoodie trắng rộng rãi, quần dài cùng tông. Ánh nắng xuyên qua pha lê chiếu lên người, khiến làn da cậu như phát sáng, đẹp đẽ rạng rỡ như một tiểu thần quân bước ra từ tranh.

 

Nhân viên đi theo phía sau hai người liếc nhìn nhau, che miệng thì thầm đầy kinh ngạc:

 

"Đẹp đôi ghê á, rốt cuộc hai người họ có thật không vậy? Chỉ cần đứng cạnh nhau thôi cũng đã khiến người ta muốn cắn một cái rồi."

 

Người bên cạnh hạ giọng đáp:

 

"Chắc không đâu. Chắc cũng chỉ là kịch bản giới giải trí thôi. Chúng ta làm trong ngành này bao nhiêu năm rồi, còn tin có tình yêu thật sao?"

 

Câu đó khiến cô gái vừa nói bỗng trầm xuống, rõ ràng là mất mát lắm.

 

Nam Phù Diệu giới thiệu Trác Đề với tổng giám đốc công ty, rồi lại giới thiệu ngược lại cho cậu. Tổng giám đốc cười ha hả:

 

"Biết chứ, đây là tiểu Thái tử nhà Thịnh Kỷ, ha ha. Bác với ba mẹ cháu từng hợp tác rất nhiều lần, dạo này cũng hay liên hệ với anh cả cháu, nhưng đây là lần đầu tiên gặp cháu ngoài đời."

 

Nghe nói là bạn của ba mẹ, Trác Đề ngoan ngoãn chào:

 

"Cháu chào chú Trần ạ."

 

Lão tổng theo bản năng định vỗ đầu bạn nhỏ một cái, nhưng phát hiện ánh mắt Nam Phù Diệu đang dừng trên tay mình, đành nghẹn ngào thu tay lại, cười gượng chuyển chủ đề:

 

"Ta nhớ không nhầm thì hôm nay đoàn《Trầm Mặc》 đến quét lầu đúng không? Bên chỗ bọn ta cũng chuẩn bị quà cho các cậu rồi. Tiểu Lưu, đi gọi mấy người mang đồ ra đây."

 

Trác Đề ngoan ngoãn nói: "Cảm ơn chú ạ."

 

Lão tổng nhìn Trác Đề mà thấy lòng cực kỳ thư thái: "Chiếu đại cát."

 

Những năm gần đây, do nghệ sĩ liên tiếp "sụp phòng", mấy phim bọn họ vừa mới mua bản quyền còn chưa kịp chiếu đã phải hạ giá bán lỗ, chưa nói đến số bị ép gỡ xuống giữa chừng — tổn thất mỗi năm tính không xuể.

 

Mà mấy tháng nay, Trác Đề như thần binh giáng thế, xuất hiện rực rỡ đến mức khiến giới nghệ sĩ không dám tùy tiện giở trò. Phim truyền hình, điện ảnh cần phát hành bị trì hoãn hay ép giá cũng dần giảm hẳn. Tuy các nghệ sĩ trong giới xem Trác Đề như mãnh thú hồng thủy, nhưng các công ty nền tảng chiếu phim thì cực kỳ yêu thích cậu.

 

Trác Đề đột nhiên nhớ ra gì đó, quay đầu hỏi Nam Phù Diệu:

 

"Chúng ta đi quét lầu mà sao anh cũng có mặt ở đây?"

 

Lão tổng cười đáp thay:

 

"Cậu ấy là cổ đông công ty bọn ta. Mấy bộ phim gần đây muốn đưa lên nền tảng, còn muốn thương lượng độc quyền chiếu online tác phẩm tiếp theo của cậu ấy, nên gọi qua bàn một thể luôn."

 

Trác Đề nghe mà mở rộng nhận thức với Nam Phù Diệu:

 

"Ghê thật đó, anh đúng kiểu nghiệp vụ toàn năng bao trùm giới giải trí luôn rồi."

 

【Nam Phù Diệu về nước chưa được một năm nhỉ, mạng lưới quan hệ còn rộng hơn cả ba cậu. Còn chẳng thấy dựa vào gia đình, đơn thương độc đấu mà làm đến mức này... khiếp, vĩ nhân rồi.】

 

【Cùng là một cái mũi hai con mắt, mà sao người ta và mình lại khác xa vậy trời.】

 

Nam Phù Diệu cong khóe môi, rõ ràng rất thích nghe cậu khen, nhưng thế nào cũng thấy... vẫn chưa đủ đã. @Laomieungungoc

 

Đi tới chỗ ngoặt, Nam Phù Diệu bất ngờ nắm tay Trác Đề, nói với lão tổng:

 

"Ngài đi lo việc trước đi, người bên tôi chắc cũng sắp tới rồi. Tôi dẫn bọn họ đi quét lầu."

 

Lão tổng liếc mắt nhìn hai người, ánh mắt lão luyện lóe lên tia hiểu rõ, cười ha ha hai tiếng:

 

"Được rồi, ta đi trước. Trưa nhớ đừng vội về, nếm thử cơm ở căn-tin công ty ta xem sao."

 

Nam Phù Diệu bình thản nói:

 

"Thôi, tôi kén ăn, ăn không quen đồ căn-tin."

 

"Không biết điều!" Lão tổng giả vờ vỗ một cái, cười rồi thức thời rời đi.

 

Chớp mắt, hành lang đã vắng tanh, chỉ còn Trác Đề và Nam Phù Diệu đứng lại. Trác Đề mắt liếc trái liếc phải, rõ ràng không dám nhìn vào tay mình đang bị dắt chặt.

 

Nam Phù Diệu bất ngờ đan mười ngón tay lại với cậu, còn cố tình tiến sát thêm một bước. Trác Đề giật mình lùi về sau, lưng áp sát tường, không còn đường trốn, hoang mang ngước lên nhìn Nam Phù Diệu, giọng nhẹ như mèo trộm cá:

 

"Trước mặt bao người, anh... nắm tay em?"

 

Nam Phù Diệu giả vờ không biết:

 

"Sao vậy?"

 

Trác Đề đỏ tai, bị anh nắm tay một cái mà khẩn trương đến mức không dám nói chuyện, vậy mà lại không nỡ buông tay, nội tâm rối như tơ vò.

 

Nam Phù Diệu đè đúng điểm yếu của Trác Đề, cúi thấp người xuống. Khoảng cách gần đến mức nhìn rõ từng sợi lông mi rung rung của đối phương, hơi thở cũng giao hòa, Trác Đề tim đập như trống trận, căng đến sắp nổ tung.

 

Nghe Nam Phù Diệu trầm giọng mê hoặc:

 

"Anh muốn hôn em một cái."

 

Trác Đề: "!!!"

 

【Làm vậy... là thật sự không coi cậu là trai thẳng luôn rồi đó aaaa!!!】

Bình Luận (0)
Comment