Lời này hỏi thẳng quá, tim Trác Đề đập thình thịch, vội vàng giơ tay chặn giữa hai người:
"Không được, chúng ta còn chưa xác nhận quan hệ, không thể thân!"
Nam Phù Diệu cười nhẹ:
"Em xuyên từ triều đại nào tới đấy, tiểu đồ cổ?" @Laomieungungoc
Bị anh nói một câu như vậy, Trác Đề lập tức tự vấn bản thân có phải thật sự quá phong kiến không. Nhưng nghĩ nghĩ rồi, cậu vẫn kiên định với quan điểm của mình:
"Không được, không thể như thế, như vậy... tùy tiện. Cơm phải ăn từng miếng, yêu phải từ từ nói, yêu đương thì cũng phải từng bước một mà tiến."
Lúc ăn dưa thì càng náo nhiệt càng thấy vui, nhưng tới phiên mình thì Trác Đề lại cực kỳ bảo thủ.
Cậu phải chắc chắn bản thân thực sự thích Nam Phù Diệu, muốn nghiêm túc đi hết quãng đời còn lại với anh, thì mới có thể xác định quan hệ. Mà đã xác định quan hệ rồi, mới có thể chấp nhận thân mật.
Nếu không, Trác Đề sẽ cảm thấy kỳ kỳ sao đó.
Nam Phù Diệu nhướn mày:
"Vậy... có thể thơm má không? Chỉ chạm một chút thôi."
Anh vừa nói vừa nhẹ nhàng lắc lắc tay cậu. Đôi mắt đào hoa mang theo nét trầm sâu, sống mũi cao thẳng, cằm sắc nét. Giờ phút này ánh mắt kia lại thêm chút men say, vừa mê hoặc lại vừa dịu dàng, nhìn Trác Đề mà ánh nước lấp lánh, môi khẽ nhếch mỉm cười.
Trác Đề thật sự không chống đỡ nổi ánh mắt ấy. Cậu nhìn quanh một vòng xác nhận không có ai, rồi nhỏ giọng lí nhí như tặc:
"Vậy... nhanh lên thơm đi."
Vừa dứt lời, bên má liền rơi xuống một cảm giác mềm ấm ẩm ướt. Ngứa.
Cái cảm giác ấy lập tức lan ra toàn thân, tựa như có luồng điện chạy dọc sống lưng. Trác Đề giật bắn người, toàn thân run rẩy, sau đó cả khuôn mặt đỏ bừng như bốc khói.
Ngay lúc này, có một nhân viên công tác vừa rời đi thì phát hiện mình quên đưa tài liệu cho Nam Phù Diệu, quay lại tìm. Không ngờ vừa quẹo qua góc tường liền chứng kiến một màn ấy, mắt sáng rực như đèn pha, cười đến nỗi miệng gần ngoác ra sau tai.
Nhân viên kia lập tức nhón chân lùi lại, sợ đánh động đến hai người, sau đó như bay về phía xa, kích động muốn đem bí mật động trời này chia sẻ cho cái người vừa nói hai người họ chỉ là giả couple.
Tận mắt thấy rồi nhé, không phải tin đồn vô căn cứ đâu!
"Được rồi, hôn xong."
Nam Phù Diệu nói được làm được, chỉ hôn đúng một cái nhẹ rồi lập tức lui ra giữ khoảng cách.
Nhưng cảm giác kia lại như còn in rõ bên má Trác Đề, khiến cả người cậu có chút mất tự nhiên.
【A a a a a a a a——!!!】
Chỉ còn tiếng gào nội tâm của Trác Đề vang vọng. May mà trong vòng trăm mét chỉ có Nam Phù Diệu mới nghe được tiếng lòng của cậu, không gây ô nhiễm tiếng ồn.
Bị hôn một cái xong, Trác Đề như thể tôm bị luộc chín, đầu bốc khói, tay chân rối loạn, đi đứng cũng không vững. Cuối cùng vẫn là bị Nam Phù Diệu nắm tay kéo đi.
Lúc đến khu làm việc, các diễn viên khác đã phát xong quà cảm ơn cho nhân viên. Nam Phù Diệu buồn cười, điểm nhẹ vào giữa trán Trác Đề:
"Tỉnh tỉnh lại nào, hồn về thể xác đi."
Trác Đề như mới bừng tỉnh, lập tức bước nhanh về phía trước.
Hạ Nặc Nặc thấy cậu đến thì chỉ tay:
"Quà cảm ơn để trong rương bên kia, còn khu vực này vẫn chưa phát đâu."
Trác Đề gật đầu:
"Biết rồi!"
Sau đó nghiêm túc phát quà. Có vài nhân viên muốn xin chữ ký và chụp ảnh, Trác Đề cũng phối hợp rất nhiệt tình. Cũng may sau khi bận bịu, cảm giác nóng rát trên má cũng dịu lại, người cũng bớt lúng túng, thành thật tiếp tục làm việc.
Kết thúc công việc, mọi người cùng tụ họp ăn cơm. Nam Phù Diệu còn mời thêm cả lão tổng và vài người phụ trách, xem như thay đoàn phim mở rộng mối quan hệ, biết đâu sau này có thêm cơ hội hợp tác.
Trong lúc những người kia vừa ăn vừa xã giao, Trác Đề lại... vừa ăn vừa hóng dưa:
【Hóa ra vợ của lão tổng mất từ ba mươi năm trước, cũng không để lại con cái. Nhưng ông ấy vẫn không tái hôn, ba mươi năm trời mỗi cuối tuần đều mang hoa đến trước mộ vợ ngồi trò chuyện. Dù mưa hay nắng, chưa từng gián đoạn.】
【Trời ơi, đúng là người đàn ông thâm tình. Nhìn chú Trần bên ngoài khí khái, sảng khoái hào phóng, ai ngờ sau lưng lại có một câu chuyện như thế.】
Lại nhìn sang người phụ trách ngồi bên cạnh, Trác Đề gần như nghẹn cơm:
【Người này vậy mà từng quen năm người bạn gái cùng lúc?! Mà năm người ấy đều biết nhau, lại không ai gây sự, ai ở vị trí nấy, sống hòa bình?!】@Laomieungungoc
Trác Đề nghiêm túc đánh giá đối phương, ngoại hình đúng là đoan chính, rất ra dáng chú chú chững chạc đáng tin cậy. Lại thêm khí chất, gu ăn mặc, danh đồng hồ đang đeo cậu từng thấy trên tạp chí, chắc chắn là phiên bản xa xỉ với dãy số 0 kéo dài.
【Có tiền, có nhan, EQ cao, biết chiều người, có tài nguyên, có nhân khí (?), lại còn có vẻ rất thú vị nữa. Bảo sao bao nhiêu cô gái cứ mê như điếu đổ. Quả nhiên kiểu nam chính Kim Dung đều tồn tại thật ngoài đời.】
Trong khi mấy vị đại lão đang cụng ly đổi chén, Trác Đề đã âm thầm "gặm sạch dưa" hết lượt một vòng rồi.
Tàn tiệc lúc đã hơn 9 giờ tối, như thường lệ vẫn là Nam Phù Diệu đưa Trác Đề về.
Suốt dọc đường đi, Trác Đề mắt liếc đông nhìn tây, cố tình không nhìn anh. Nhưng cùng một không gian, ký ức về nụ hôn lúc chiều lại không ngừng dội ngược về, khiến đầu óc cậu cứ rối tung.
Nam Phù Diệu liếc cậu một cái, cười hỏi:
"Không phải là... còn đang lưu luyến cảm giác lúc nãy chứ?"
Một câu khiến mặt Trác Đề lập tức đỏ rần:
"Không có!"
Nam Phù Diệu nhướng mày:
"Anh đã nói là 'dư vị', em lại tự biết anh đang nói cái gì. Nghĩ đến cái gì vậy?"
Trác Đề:
"Anh..."
Cậu cảm giác nói thêm chữ nào cũng sẽ lại bị cuốn vào cái vòng mê hoặc của Nam Phù Diệu, trong lòng gào thét:
【Câm miệng! Câm miệng! Câm miệng!】
Vừa về tới nhà, Trác Đề lập tức tháo dây an toàn, xuống xe đóng cửa, đi được hai bước lại cảm thấy như vậy quá thất lễ, liền quay lại, nhỏ giọng nói một câu:
"Cảm ơn anh đã đưa em về. Anh về nhớ lái xe cẩn thận."
Nói xong liền nhanh chóng chạy vào, sợ chỉ chậm một giây thôi, Nam Phù Diệu – cái người miệng ra là lời kinh thiên động địa kia – lại buông ra câu gì khiến cậu nghẹn chết tại chỗ.
Vừa tới cổng, Trác Đề đã gặp mẹ đang chờ. Vốn trong lòng đã có chút chột dạ, nay vừa thấy mẹ, cậu như thể viết to bốn chữ "Làm chuyện xấu" lên mặt.
Trác mẹ nói:
"Con vào trước đi, mẹ muốn nói với Nam Phù Diệu mấy câu."
Trác Đề chớp mắt, tim đập thình thịch như trống trận:
"Mẹ với anh ấy còn có gì để nói nữa chứ?"
Trác mẹ dứt khoát:
"Con đừng nhiều lời."
Nói rồi bước về phía chiếc Pagani đang đậu bên đường. Trác Đề đứng tại chỗ nhấp nhổm, thật sự muốn nghe lén, nhưng khoảng cách thế này mà cậu bước qua, chắc chắn sẽ bị phát hiện. Cuối cùng đành phải ôm nỗi bất an trở vào nhà.
Nam Phù Diệu xuống xe, lễ phép chào hỏi Trác mẹ. Bà mỉm cười ôn hòa, toát ra khí chất tao nhã của phu nhân nhà giàu, nói chuyện chậm rãi mà có chừng mực:
"Chuyện giữa cháu và Tiểu Đề là thế nào vậy?"
Sợ đối phương hiểu nhầm, Trác mẹ nói thêm:
"Dì không phải muốn xen vào tình cảm của người trẻ tuổi. Nhưng là cha mẹ, không thể không suy nghĩ nhiều hơn một chút. Con còn nhớ Trác Tru với Trác Thược không? Mấy chuyện trước kia vẫn còn đó. Dì chỉ sợ Tiểu Đề lại gây ra rắc rối."
Đối mặt với trưởng bối, Nam Phù Diệu luôn thể hiện lễ độ và khiêm tốn:
"Cháu hiểu được, rất vui vì dì sẵn lòng nói chuyện với cháu chuyện này. Điều đó có nghĩa là dì phần nào chấp nhận cháu rồi."
Anh dừng một chút, cười nhạt:
"Nhưng mà... Tiểu Đề vẫn chưa chịu đồng ý hẹn hò với cháu."
Trác mẹ nghe xong liền thấy khó tin.
Nam Phù Diệu ưu tú đến thế, Tiểu Đề con bà đầu bị cửa kẹp rồi à? @Laomieungungoc
Bà nhíu mày:
"Hèn gì mấy ngày nay nó cứ lạ lạ. Đứa nhỏ này từ nhỏ tới giờ chưa từng nói chuyện yêu đương, về phương diện này đúng là ngốc lắm... Tiểu Nam, nói thật với dì đi, cháu định như thế nào? Chơi bời chút cho vui, hay thật lòng muốn bên nhau cả đời?"
Thân phận đặc biệt của Trác Đề, cộng thêm bối cảnh nhà Nam Phù Diệu, khiến Trác mẹ không thể không lo nghĩ. Bà sợ con trai mình vào cái nhà như Nam gia sẽ bị người ta nuốt sạch.
Nghe thế, Nam Phù Diệu thu lại nụ cười trên mặt, ánh mắt trở nên nghiêm túc và chân thành:
"Là cả đời, hai đời, ba đời, vĩnh viễn mãi mãi, chứ không phải chuyện nhất thời. Cháu thật sự rất thích em ấy, hy vọng có thể nhận được sự chấp thuận từ hai bác."
Trác mẹ thở dài. Nam Phù Diệu dường như hiểu bà đang băn khoăn điều gì:
"Còn về Nam gia, chuyện đó không liên quan gì đến cháu."
Trác mẹ thoáng động lòng. Nhìn người trước mắt là con độc nhất của Nam gia mà lại nói lời như vậy... Xem ra anh với nhà mình không mấy hòa thuận. Nam gia đúng là phiền phức thật rồi.
Bỏ chuyện bát quái sang một bên, Trác mẹ quay về chính sự:
"Dì với ba của Tiểu Đề vẫn luôn tôn trọng lựa chọn của con trai mình. Cháu lái xe cẩn thận nhé."
Nói xong bà xoay người định rời đi, nhưng rồi lại dừng bước, nhịn không được quay đầu hỏi:
"Rốt cuộc là cháu thích Tiểu Đề ở điểm nào vậy?"
Nam Phù Diệu cúi nhẹ đầu, nhắc tới Trác Đề, nét mặt trở nên dịu dàng vô cùng:
"Cháu cũng không biết từ lúc nào, chỉ cảm thấy từng hành động, từng lời nói của em ấy đều khiến cháu động tâm. Chỉ muốn nhìn thấy em ấy, ở bên cạnh em ấy, suốt cả đời."
Trác mẹ gật đầu, nở một nụ cười hiền hậu:
"Được rồi, dì hiểu rồi. Sau này thế nào, cứ để số trời định đi."
Nếu lúc này Trác Đề có thể nghe được lòng mẹ mình, chắc chắn sẽ nghe thấy câu: "Con đúng là trúng số độc đắc rồi Tiểu Đề ơi!"
Mà lúc này, Trác Đề đang áp người bên cửa sổ, len lén nhìn mẹ và Nam Phù Diệu đang đứng dưới đèn đường trò chuyện. Không nghe thấy gì, bóng tối cũng khiến cậu không nhìn rõ nét mặt họ, chỉ biết đứng ngồi không yên cho đến khi mẹ vào nhà.
Cậu lập tức chạy xuống lầu:
"Mẹ nói chuyện gì với anh ấy vậy? Anh ấy không bị mẹ ăn tươi nuốt sống chứ?"
Trác mẹ thay giày, ngồi xuống ghế sofa, uống một ngụm trà, thong thả trả lời:
"Hỏi xem ở đoàn phim con có gây chuyện gì không, nhìn bộ dáng của con mấy hôm nay là biết Nam Phù Diệu bỏ không ít tâm sức rồi."
"Chỉ vậy thôi á?"
"Chứ còn gì nữa?"
Trác Đề thở phào một hơi nhẹ nhõm. Trác mẹ thấy rõ nét mặt con trai, nhân lúc uống trà liền che đi nụ cười trêu chọc trong mắt.
Cậu càng nghĩ càng thấy không đúng, lại nghĩ đến giả thuyết "cả nhà phản diện", cảm thấy mẹ chắc chắn cũng không đơn giản, liền nhào tới ôm cổ mẹ:
"Không thể chỉ có vậy được! Mẹ, mẹ nói thật đi, có phải mẹ nói xấu con cái gì không!"
Trác ba vẫn luôn trốn bên cạnh nghe lén, thấy con trai dám "hành hung" vợ mình, lập tức chạy tới kéo ra. Một nhà ba người ồn ào cãi cọ, ánh đèn chiếu xuống tạo nên không khí ấm áp lạ thường.
---
Bộ phim《Trầm Mặc》cũng sắp đi đến hồi kết. Netizen đều ngồi canh chờ cái kết viên mãn. Cùng lúc đó, dự án điện ảnh tiếp theo của Nam Phù Diệu đã được chuẩn bị xong xuôi. Diễn viên chính đã định, ảnh tạo hình cũng chụp xong, chỉ còn chờ ngày khởi quay.
Dạo này Trác Đề ở nhà ôn kịch bản, chỗ nào không hiểu liền gọi video sang hỏi Nam Phù Diệu giảng giải.
Diễn điện ảnh khó hơn nhiều so với truyền hình. Mỗi biến hóa trên gương mặt đều cần được canh chuẩn từng giây, từng khung hình, đòi hỏi diễn viên phải có khả năng biểu cảm tốt và hiểu nhân vật thật sâu sắc. Đó là một thử thách không nhỏ với bất kỳ ai.
Xuất thân phi chính quy, Trác Đề muốn đứng vững trong giới, chỉ có thể bỏ ra càng nhiều tinh lực nghiên cứu, rèn luyện.
Trác ba Trác mẹ nhìn cánh cửa phòng đóng kín mấy ngày nay, tiếng động bên trong gần như không dứt, Trác ba cảm khái: "Từ trước đến giờ chưa từng thấy thằng bé nghiêm túc làm một việc như vậy. Nó thật sự thích diễn kịch à?"
Trác mẹ khóe miệng cong cong, liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của đứa con út: "Chắc cũng có phần vì sợ kéo chân Nam Phù Diệu, khiến người ta thất vọng." @Laomieungungoc
Trong phòng ngủ, giấy nháp bản thảo rải rác khắp nơi. Trác Đề cầm bút ngồi trên thảm, nằm bò trên bàn con ghi chú, trước mặt dựng chiếc giá kẹp điện thoại, đang trò chuyện video với Nam Phù Diệu.
"Một đoạn này là ý gì? Vì sao Trần Bình An lại chọn nhảy xuống biển? Dù có bị cảnh sát bắt, cậu ta vẫn có thể sống mà. Nhưng nhảy xuống biển thì chắc chắn không còn cơ hội sống sót."
Bộ phim kế tiếp của Nam Phù Diệu là một tác phẩm trinh thám, kể về nam chính Trần Bình An—một người dùng đủ mọi thủ đoạn để xây dựng hình tượng thiếu gia nhà giàu thiện lương, trà trộn vào giới tinh anh để kiếm tiền, đoạt lợi. Nửa đầu phim, Trần Bình An gặp lại bạn thân thuở nhỏ, cậu ta biết rõ bối cảnh thật sự của Trần Bình An. Vì sợ bị vạch trần, Trần Bình An đã lợi dụng lòng tin và g**t ch*t cậu bạn.
Sau đó, hắn bị người khác nắm được nhược điểm, uy h**p. Trần Bình An giả vờ phục tùng trong chốc lát, rồi tiếp tục lợi dụng người khác để giết kẻ uy h**p mình. Từ một lời nói dối ban đầu, hắn giết người càng lúc càng không dừng lại được, thậm chí xuống tay với những người từng giúp đỡ mình.
Cuối cùng, khi chứng cứ đầy đủ, cảnh sát đến bắt giữ, Trần Bình An lựa chọn nhảy biển tự vẫn.
Điểm mấu chốt là—Trần Bình An mới 17 tuổi, chưa đủ tuổi bị tuyên án tử hình theo pháp luật.
Qua màn hình, có thể thấy Nam Phù Diệu vẫn đang ở công ty, anh kiên nhẫn phân tích cho Trác Đề nghe từ hoàn cảnh gia đình của nhân vật đến cách hình thành tâm lý vặn vẹo như thế nào.
"Em biết một người tay trắng, vất vả dùng thủ đoạn đạt được danh lợi và tiền tài... thì sẽ sợ mất đi những thứ đó đến mức nào không?"
Trác Đề trong lòng dần nắm bắt được hình tượng Trần Bình An.
Nam Phù Diệu nói tiếp: "Sợ đến mức tình nguyện ôm theo nó cùng chết."
Dưới lời giảng của Nam Phù Diệu, nhân vật Trần Bình An dần hiện rõ trong đầu Trác Đề: "Nếu hắn bị đưa vào trại giam, lên tòa nhận án, tất cả sự thật sẽ bị phơi bày. Những gì từng đạt được nhờ lời nói dối sẽ tan thành mây khói, những người từng tin tưởng—bạn bè, tiền bối, thậm chí người yêu—sẽ chỉ còn lại thất vọng và khinh bỉ."
"Cho nên hắn thà ôm hết mọi thứ chết theo, để kết thúc cuộc đời ở khoảnh khắc huy hoàng nhất?"
Nam Phù Diệu khẽ đáp: "Ừ."
Trác Đề lại cúi đầu ghi chú, nhanh chóng ghi lại những điều lĩnh ngộ được từ đoạn phân tích vừa rồi. Kim đồng hồ vẫn lặng lẽ quay, thời gian trôi qua lúc nào không hay, đến khi ngẩng đầu lên, cậu phát hiện Nam Phù Diệu vẫn chưa cúp máy, liền hơi xấu hổ hỏi: "Em... anh có bị em làm phiền không vậy?"
Ánh đèn vàng trong văn phòng phản chiếu vào mắt Nam Phù Diệu, giọng anh dịu dàng mà ôn hòa: "Về công hay tư thì đều không thể gọi là phiền."
Tim Trác Đề hơi gợn lên, vội cúi đầu viết tiếp.
Nói thật lòng, Trác Đề chẳng muốn cúp video. Nam Phù Diệu quá đẹp mắt, khuôn mặt anh hiện lên trên màn hình như một bản thể sống động của "nam mô điện tử". Làm việc mệt mỏi mà còn được nói chuyện đôi ba câu, vừa có cảm giác tương tác, lại vừa thông minh hơn bất kỳ trí tuệ nhân tạo nào.
Trác Đề nghĩ thầm:
【Bảo sao mấy trò chơi Otome lại hot đến thế!】
【Nếu lấy Nam Phù Diệu làm mẫu, tạo một bạn trai điện tử thì tốt biết mấy, ngày nào cũng có thể treo máy nhìn mặt.】
Nam Phù Diệu hơi nheo mắt, người thật ngồi trước mặt còn không cần, lại muốn bạn trai điện tử?
Gương mặt sắc bén vốn dĩ luôn lạnh lùng, nhưng bị câu nói kia của Trác Đề chọc cười. Ý cười lan khắp khóe mắt, từng đường nét cũng trở nên mềm mại, tựa như đại ca nhà bên—ấm áp và dễ gần.
Nam Phù Diệu: "Em muốn video với anh, lúc nào cũng được."
Ngòi bút trong tay Trác Đề khựng lại, khóe miệng cong lên, rồi lại nhanh chóng thu liễm biểu cảm.