Đến 11 giờ khuya, cuộc gọi video đã kéo dài suốt bốn tiếng đồng hồ. Trác Đề đổi tư thế nằm bò, mí mắt trĩu nặng như đeo ngàn cân, chỉ thiếu chút nữa là ngủ gục luôn trước màn hình.
Nam Phù Diệu phải lên tiếng gọi cậu dậy, giục đi ngủ cho đàng hoàng trên giường.
Trác Đề lắc đầu, thấy anh vẫn còn ở công ty, không khỏi cảm thán:
"Anh cũng thật bận rộn, giờ này vẫn chưa về nhà... Anh cũng tranh thủ nghỉ sớm đi."
"Ừ, ngủ ngon." @Laomieungungoc
"Ngủ ngon."
Kéo dài như vậy, cuối cùng vẫn là Trác Đề chủ động ngắt cuộc gọi. Cậu khẽ thở dài, rời khỏi màn hình rồi lảo đảo đi rửa mặt.
Đợi cho đến khi đầu dây bên kia không còn tiếng động nào nữa, trợ lý đã ngồi đợi trên ghế sofa ba tiếng mới dịch người, đưa văn kiện tới trước mặt Nam Phù Diệu. Không nhịn được bát quái trong lòng, anh ta hỏi một câu:
"Ông chủ, hai người thật sự đang... nói chuyện hả?"
Nam Phù Diệu chậm rãi ngước mắt lên, ánh nhìn sâu kín liếc qua, trợ lý lập tức hiểu ý, làm động tác "ngậm miệng".
Tưởng rằng sẽ không nhận được câu trả lời, không ngờ Nam Phù Diệu lại bình thản nói:
"Vẫn chưa, bạn nhỏ vẫn còn cảnh giác với tôi."
Trợ lý: "???"
Vẻ mặt kinh ngạc không giấu được — còn có người dám cảnh giác với Nam Phù Diệu?
Xem xong phần văn kiện, Nam Phù Diệu nhanh chóng quay về trạng thái nghiêm túc. Giọng nói lạnh băng đến mức như thể có thể đóng băng cả không khí:
"Nếu Nam Thư Ngọc muốn trước khi ra nước ngoài, đẩy vài con tốt thí mạng để tự rút mình ra khỏi vụ Đăng Phong, vậy cứ để hắn tính sai một bước. Tặng hắn một phần đại lễ."
Nhìn ông chủ lập tức đổi mặt, trợ lý cũng thu lại tâm trạng hóng chuyện, sắc mặt nghiêm lại:
"Chỉ sợ bên phía nhà họ Nam sẽ không dễ để anh động đến hắn..."
Nam Phù Diệu vứt văn kiện lên bàn, tựa lưng ra sau ghế, ánh mắt lạnh như băng:
"Nếu ai muốn cản trở, thì cứ coi như đồng lõa. Tôi không ngại đại nghĩa diệt thân."
Đáng tiếc cái vũng nước đục này, người nhà họ Nam tám phần mười là sẽ không dám can dự.
Cũng giống như Trần Bình An — càng có được nhiều, thì lại càng cẩn trọng, cứ như đang bước đi trên mặt băng mỏng.
Bên này, Trác Đề đã tắt đèn trần, nằm dài trên giường. Cậu duỗi chân đạp tung chăn ra, lại quơ tay kéo lại phủ lên người, thở dài một hơi, yên tâm nhắm mắt.
Một ngày bận rộn cuối cùng cũng kết thúc.
Trời đã bắt đầu trở lạnh, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm rất lớn, đêm mà không có chăn thì không ngủ nổi.
Trác Đề đang chập chờn giữa ranh giới của giấc ngủ thì — "ting" — hệ thống vang lên một tiếng, khiến cậu tỉnh táo hẳn.
【Người đang nằm trong nhà, dưa từ trời rơi xuống — lại có dưa mới?】
Trác Đề mở mắt, đôi mắt ngấn nước mơ màng hoàn toàn tan biến, tỉnh như sáo:
【Mau để ta xem là dưa gì!】
【Hai mươi tiếng nữa, Nam Phù Diệu sẽ âm thầm xâm nhập vào điểm giao dịch ngầm của Đăng Phong để tìm bằng chứng quan trọng. Chỉ cần lấy được thứ kia, là có thể chứng minh đạo diễn tổng của Đăng Phong đã sử dụng chất hóa học đặc biệt để gây mê, Đăng Phong chắc chắn không thể thoát tội.】
【Cùng lúc đó, Nam Thư Ngọc cũng sẽ đến địa điểm này để tiến hành giao dịch cuối cùng. Đây là cơ hội duy nhất có thể khiến hắn bị kết tội. 】
Trác Đề xem xong, hoàn toàn tỉnh ngủ. Trong lòng cậu cảm thấy bất an, dù Nam Phù Diệu có hợp tác với cảnh sát đi nữa, cậu vẫn thấy nguy hiểm rình rập.
Dưới tay những kẻ liều mạng như vậy, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì — nếu chẳng may xảy ra xô xát thì sao?
【Anh ấy vẫn luôn chăm sóc mình như vậy, nếu không... mình đi theo dõi một chút xem sao. Dù sao hệ thống cũng sẽ cập nhật tình hình liên tục, biết đâu có thể giúp được anh ấy.】@Laomieungungoc
Trác Đề mở bản đồ, xác định được vị trí điểm giao dịch của Đăng Phong, rồi nhắm mắt lại, ép bản thân nhanh chóng ngủ để mai còn có sức mà hành động.
Giao dịch cuối cùng giúp Nam Thư Ngọc rút chân, được sắp đặt vào đêm diễn "Dạ tiệc Mão Hoa".
Ban tổ chức dạ tiệc không chỉ là tổng biên của tạp chí thời trang Mão Hoa, mà còn là cổ đông ngầm của Đăng Phong. Rất nhiều giao dịch mờ ám đều thông qua các hoạt động lớn như thế để làm cầu nối.
Trong mắt bọn họ, nghệ sĩ chẳng khác nào món hàng, khoác lên nhãn hiệu, vàng bạc, ngọc ngà, và lễ phục cao cấp, bước lên sân khấu trình diễn như triển lãm sống cho đám người giàu có lựa chọn.
Trong mắt fan, việc thần tượng có thể tham gia những sự kiện danh giá như thế là minh chứng cho giá trị thương mại, đồng thời mở rộng mối quan hệ và tài nguyên.
Còn trong giới nhà giàu đã mục nát từ lâu, ý nghĩa của những hoạt động như thế lại hoàn toàn khác biệt — nghệ sĩ đi trên thảm đỏ chẳng khác gì đang khoác trang sức, trình diễn cho người ta thưởng lãm và chọn lựa.
Các nghệ sĩ liều mạng tìm cơ hội chỉ là để bước qua cánh cửa ấy mà thôi.
Đăng Phong đứng sau, âm thầm dàn xếp tất cả, lại dùng thuốc đặc biệt khống chế nghệ sĩ, khiến họ im lặng, mặc người thao túng.
Mà Nam Thư Ngọc lại là kẻ cung ứng loại thuốc đó, toàn bộ chuỗi người bên dưới đều dựa vào gã. Nếu gã muốn rút lui, thì phải giao toàn bộ công thức và đường dây cung ứng cho người khác, đồng thời tiêu hủy hết mọi chứng cứ liên quan đến bản thân.
Vì trong lòng còn canh cánh chuyện này, Trác Đề gần như mỗi giờ lại tỉnh dậy một lần. Đến 7 giờ sáng, cậu không tài nào ngủ tiếp được nữa, dứt khoát bò dậy, đi gõ cửa phòng ngủ của Trác Bùi.
Trác Bùi vừa mới cùng Trác ba chạy bộ về, mở cửa thấy Trác Đề đứng trước phòng, ngạc nhiên liếc nhìn đồng hồ:
"Không tệ nha, giờ này còn có thể thấy được em."
Một đêm không ngủ khiến mắt cậu đỏ hoe, Trác Đề ngẩng đầu nhìn anh trai với vẻ mặt u oán:
"Anh, anh có thư mời tham dự đêm thời thượng của Mão Hoa tối nay không?"
Nghe thấy bốn chữ "Mão Hoa thời thượng", sắc mặt Trác Bùi lập tức trầm xuống, cảnh giác hỏi:
"Em muốn tham gia cái buổi tiệc đó?"
Trác Đề ngáp dài một cái, gật đầu:
"Ừm."
Trác Bùi nghiêm mặt nói:
"Không được đi. Mão Hoa có dây mơ rễ má với Đăng Phong, hiện tại Đăng Phong tuy đang bị điều tra và ngừng hoạt động, nhưng đám người phía sau vẫn còn đang âm thầm hoạt động. Bởi vì Đăng Phong sụp đổ, nên bọn họ lại càng liều lĩnh, giống như làm vụ cuối rồi chuẩn bị bỏ trốn vậy. Em mà tới đó, trong mắt bọn họ chẳng khác nào cái gai."
Những người thông minh đều hiểu rõ, Đăng Phong ngã ngựa không thể không liên quan đến Trác Đề. Hiện tại đám người kia nhất định đang hận cậu thấu xương.
Nhưng Trác Đề lại không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy chẳng qua là tham dự một hoạt động thời trang thôi:
"Không nghiêm trọng đến vậy chứ anh... Ưm, nếu không thì để em cải trang một chút, đảm bảo không để lộ mặt!"
Trác Bùi kiên quyết lắc đầu:
"Không được. Hôm nay em nhất định phải ở nhà."
Trác Đề tức đến nghẹn họng, thấy không thuyết phục được anh mình, cậu lại chạy đi tìm ba. @Laomieungungoc
Ai ngờ Trác ba vừa nghe đến chuyện Mão Hoa thời thượng, sắc mặt cũng thay đổi hệt như lâm đại địch:
"Không được, không được, hôm nay dù con có nói khéo đến mấy cũng không được đi. Nếu thấy buồn chán thì ở nhà đánh cờ với ba."
Trác Đề chu môi:
"Đánh cờ với ba còn chán hơn."
Trác mẹ ngồi bên cạnh dịu dàng dỗ:
"Vậy thì nghiên cứu món ăn mới với mẹ nhé? Gần đây mẹ mua được một quyển sách dạy nấu ăn, con xem muốn ăn món nào thì mẹ nấu thử cho."
Trác Đề ngã vật ra ghế sofa, tựa lưng nhìn trần nhà lấp lánh đèn thủy tinh, không nói một lời.
Cậu luôn là đứa con rất nghe lời, tuy đôi khi cũng có chút nổi loạn trong suy nghĩ, nhưng hành động lại luôn theo khuynh hướng phục tùng. Ba mẹ đã cấm đoán, thường thì cậu sẽ không làm trái.
Nhưng lần này...
【Lỡ như anh Nam gặp nguy hiểm thì sao?】
---
Mão Hoa thời thượng chi dạ.
Sao hội tụ về một chỗ, nhân vật quyền quý tề tựu, từng chiếc siêu xe nối đuôi dừng lại trước sảnh, hội trường bên trong náo nhiệt rộn ràng. Nam thanh nữ tú lộng lẫy sải bước trên thảm đỏ, ký tên lên tường như thể đã luyện tập hàng nghìn lần.
Cả hội trường ngập trong ánh vàng kim lấp lánh, bài trí mô phỏng phong cách cung điện châu Âu thập niên 80. Ai cũng nâng ly chào hỏi, tiếng cười nói giao hòa, ẩn sau những mối quan hệ quyền lực và lợi ích.
Muốn vào hội trường bắt buộc phải có thư mời, mà thư mời lại được ban tổ chức kiểm soát nghiêm ngặt, mỗi người một vé — đây cũng là lý do vì sao cần anh Nam phối hợp cùng cảnh sát.
Nam Phù Diệu nhét tai nghe nhỏ vào tai, mở tin nhắn mới nhận được trên điện thoại:
[Nếu không tìm được bằng chứng, thì tìm cơ hội đặt máy nghe trộm lên người Nam Thư Ngọc, bắt được một người thì hay một người.]
Cảnh sát cho rằng hai người cùng họ Nam, dễ tiếp cận, lại không dễ gây nghi ngờ.
Tắt màn hình, ánh mắt anh lướt qua đám đông chen chúc, đầy áp lực.
Cuối cùng, ánh mắt anh dừng lại trên những ly rượu champagne trong tay mọi người.
Trước đó, bệnh viện đã xét nghiệm thấy loại thuốc mê đặc biệt được tạo thành từ một tổ hợp chất hóa học có thể khiến tinh thần người ta hưng phấn trong thời gian ngắn. Mà mọi người trong hội trường đều uống rượu — chỉ có điều, không thể nào tất cả các ly đều bị động tay động chân.
Vậy thì rượu nào mới là có vấn đề?
Tạm thời chưa thể xác định, Nam Phù Diệu giữ dáng vẻ ung dung, lặng lẽ bước đi giữa hội trường.
Một người hầu đẩy xe rượu đến gần, lễ phép hỏi:
"Tiên sinh, cần một ly champagne hay đồ uống khác không ạ? Nếu cần đặc chế, có thể đến quầy bar."
Nam Phù Diệu ánh mắt hơi động:
"Quầy bar có bartender không?" @Laomieungungoc
Người hầu mỉm cười:
"Dạ có. Nếu không, tôi cũng có thể pha một số loại đơn giản ngay tại đây."
"Không cần vội."
"Vâng."
Nhìn người hầu rời đi, trong lòng Nam Phù Diệu đã có một suy đoán mơ hồ.
— Họ dùng ám hiệu.
Lợi dụng dòng người che chắn, Nam Phù Diệu lặng lẽ đi theo phía sau người hầu. Người kia lần lượt hỏi từng vị khách có muốn uống rượu không, xe đẩy trên tay ngày càng trống rỗng, rồi hắn đẩy xe quay lại phòng chứa rượu để bổ sung.
Nam Phù Diệu im lặng theo sát.
Phòng chứa rượu được khóa bằng mật mã, muốn mở cần xác nhận đồng thời vân tay và mống mắt. Con đường dẫn vào là một hành lang dài, được lắp camera giám sát toàn bộ.
Muốn vào đây mà không bị phát hiện — gần như là điều không thể.
Nam Phù Diệu đứng từ xa quan sát người hầu mở cửa tiến vào, rất nhanh, cánh cửa hợp kim dày nặng kia lại khép lại một lần nữa.
Phòng chứa rượu này lưu trữ rất nhiều loại rượu khác nhau, nhìn qua hoàn toàn không thể phân biệt được loại nào là "có vấn đề". Nam Phù Diệu cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, tránh đánh rắn động cỏ.
Nam Thư Ngọc muốn lợi dụng việc luân chuyển rượu để đổi vận, đem vật phẩm bị cấm giấu trong đó đưa ra ngoài. Chỉ cần nắm được tin tức này và thông báo cho cảnh sát, sau đó chặn ngay tại điểm luân chuyển, từng lô rượu đều bị kiểm tra thì vẫn có thể khống chế được cục diện.
Tuy vậy, đến hiện tại vẫn chưa tìm được bằng chứng trực tiếp nào cho thấy lô rượu này có liên quan đến Nam Thư Ngọc.
Trở lại đại sảnh yến tiệc, Nam Phù Diệu vừa đi vừa sắp xếp lại manh mối trong đầu. Nếu rượu thực sự bị động tay chân, vậy có thể khẳng định ở kinh đô có xưởng rượu nào đó đang bí mật phối hợp với Nam Thư Ngọc. Nhưng một khi kiểm tra ra loại rượu bị nghi ngờ, rồi mới đến xưởng lục soát, thì chỉ e mọi dấu vết đã bị tiêu huỷ từ trước — kẻ phía sau chắc chắn đã rửa tay sạch sẽ.
Nam Thư Ngọc giảo hoạt như hồ ly, muốn lần ra dấu vết của gã gần như là chuyện không tưởng. Nam Phù Diệu chỉ có thể lần theo những đầu mối mới.
Người hầu sau khi bổ sung xong rượu, đẩy xe đẩy rời khỏi phòng chứa, vừa bước ra đã thấy Nam Phù Diệu ra hiệu bằng ánh mắt. Hắn lập tức mỉm cười đi tới, cung kính hỏi:
"Tiên sinh cần loại rượu nào ạ?"
Nam Phù Diệu đáp:
"Một ly 'Lan Lưỡi Rồng' đặc chế."
Người hầu gật đầu:
"Vâng, xin chờ một lát."
Lợi dụng lúc người hầu cúi người lấy rượu từ ngăn tủ bên dưới xe đẩy, Nam Phù Diệu nhanh chóng rút tay từ trong túi áo ra, lặng lẽ dán máy nghe trộm hình kim ghim vào góc dưới xe. Đợi người hầu đứng thẳng dậy, anh đã thu tay lại, bình thản đút trở lại túi.
Khi nhận ly "Lan Lưỡi Rồng", ánh mắt Nam Phù Diệu lạnh lẽo nhìn theo bóng người hầu rời đi, sau đó tiện tay đặt ly rượu lên băng ghế dài bên cạnh, không hề có ý định uống.
Nhân viên liên lạc phía cảnh sát đã gửi tin nhắn cập nhật:
【Chú ý ghi lại những vị khách gọi rượu đặc chế từ người hầu. Những trường hợp trùng khớp nhiều khả năng sẽ có liên quan đến phối phương hiếm thấy.】
Nếu không thể trực tiếp lấy được bằng chứng, vậy thì chỉ có thể âm thầm lần theo từng manh mối, không để lộ hành động.
Cảnh sát sau khi nắm được kế hoạch của Nam Phù Diệu, muốn anh lập tức rút khỏi buổi tiệc. Việc còn lại để cảnh sát phụ trách. Mà Nam Phù Diệu cũng không có ý tranh công, anh đã chuẩn bị rời đi thì bất ngờ bị năm sáu người đàn ông mặc đồ đen tiến đến vây quanh. Một trong số đó mở miệng:
"Ông chủ của chúng tôi muốn mời ngài đi một chuyến." @Laomieungungoc
Nam Phù Diệu không hề hoảng loạn, giọng vẫn bình tĩnh:
"Ông chủ các anh là ai?"
"Họ Nam, tên Thư Ngọc."
Nghe đến cái tên này, khoé miệng Nam Phù Diệu hơi nhếch lên, lạnh nhạt đứng dậy:
"Vậy thì đi thôi."