Trác Đề cuối cùng vẫn không moi được thư mời của "Dạ tiệc thời thượng" từ ba với anh cả, đành phải quay sang cầu cứu mẹ mình.
Mẹ Trác tính tình mềm mỏng, tuy nhà Thịnh Kỷ cũng không lấy được thư mời, nhưng nhờ quan hệ rộng, muốn xin một tấm cũng không khó. Buổi chiều hôm đó, bà đã nhờ người đưa cho Trác Đề một tấm. @Laomieungungoc
Nhưng khi cậu nhận được thư mời, hoạt động bên trong đã bắt đầu được một lúc lâu.
Trước khi đi, mẹ Trác không quên dặn đi dặn lại mấy trăm lần, bắt cậu phải cải trang cẩn thận. Trác Đề vừa trà trộn vào hội trường, đã lập tức tìm cách lẻn đến khu vực treo biển "Người không phận sự miễn vào" – nơi nghỉ ngơi của nhân viên, định tìm đại một bộ đồng phục để thay.
Hệ thống trong đầu cậu có kho dữ liệu tám chuyện khổng lồ, một số tin tức không mấy quan trọng sẽ không tự động hiện ra, nhưng vẫn luôn cập nhật theo thời gian thực, dựa theo vị trí của Trác Đề.
Tỷ như hiện tại:
【Ba phút nữa, một thiếu gia chuyên đi bồi rượu sẽ lướt vòng bạn bè, vô tình phát hiện bạn trai mình đăng video tình tứ với người khác tại khách sạn, còn gắn định vị rõ ràng. Tiểu tam không những chen chân mà còn cố tình khiêu khích, khiến chính thất tức giận đến mức bỏ hết công việc mà lao đến hiện trường.】
Trác Đề trốn trong một góc khuất, đợi đến ba phút sau, quả nhiên cánh cửa phòng thay đồ bị đẩy ra, một người con trai có khí chất nữ tính bước ra, sắc mặt đầy giận dữ, vừa đi vừa chửi um trời đất.
Đợi đối phương đi xa, Trác Đề lập tức luồn vào phòng thay đồ. Nhìn quanh xác nhận không có ai khác, cậu đóng cửa lại, trước mắt là một dãy quần áo gợi cảm dành cho nhân viên bồi rượu, khiến cậu có chút ngượng ngùng.
【Thôi thì... bồi rượu thì bồi rượu, khó khăn lắm mới có người để mình thế thân.】
Vừa thay quần áo xong, Trác Đề có chút ngượng ngùng kéo cổ áo lên cao, thì cánh cửa phòng đột nhiên bật mở. Bên ngoài có người quản lý lên tiếng:
"Làm nhanh lên, có khách chỉ đích danh gọi người."
Cậu vội cúi thấp đầu, giọng nghẹn lại:
"Lập tức, lập tức xong ngay."
Không dám quay đầu vì sợ lộ mặt, Trác Đề cúi người hết mức có thể. May mắn là hôm nay nhân viên quá bận rộn, người quản lý chỉ hối thêm hai câu rồi vội vã rời đi. Nghe bên ngoài yên tĩnh trở lại, Trác Đề vội mang khẩu trang lên rồi nhanh chóng rời khỏi phòng thay đồ.
Với lớp ngụy trang này, cậu có thể tự do di chuyển trong hội trường mà không gây chú ý.
Vừa đi, Trác Đề vừa mở hệ thống để theo dõi những tin tức đáng chú ý:
【May mà lúc trước đã đưa USB cho Nam Phù Diệu, nếu không thì giờ anh đã gặp hoạ rồi. Bật chế độ theo dõi đặc biệt mà không có tin tức nào rò rỉ, cũng đáng ăn mừng.】
【Nam Phù Diệu vừa bị người đưa đi gặp Nam Thư Ngọc.】
【Đàm phán thất bại.】
【Trời ạ, Nam Thư Ngọc tại thời điểm nhạy cảm thế này mà còn mạo hiểm gặp Nam Phù Diệu, chẳng lẽ vì nghĩ anh ấy biết được nơi mẹ anh ấy đang ẩn thân sao?】
【Bao nhiêu năm rồi, Nam Thư Ngọc vẫn chưa từ bỏ việc tìm chị dâu mình...】
【Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước cần gì phải làm vậy.】
Trác Đề lắc đầu tự nhủ, mình lại lỡ sa vào hố dưa bát quái rồi. Không được, hiện tại việc quan trọng nhất là giúp Nam Phù Diệu và cảnh sát tìm ra chứng cứ phạm tội của Nam Thư Ngọc. Không thể để cho cái tên "phía sau màn" kia cứ thế mà rửa trắng.
Ngay lúc đó, một tin tức quan trọng nhảy ra:
【Người nhà họ Cao cũng không biết rằng người cung cấp kỹ thuật sản xuất chất cấm hóa học chính là Nam Thư Ngọc. Trong chuỗi này có một người đại lý trung gian, tất cả những kẻ khác đều tưởng người đó mới là ông trùm thật sự.】
【Cho nên dù cảnh sát điều tra, manh mối cũng sẽ chặn lại ở chỗ tên đại lý đó.】
【Nam Thư Ngọc đã chuẩn bị trốn chạy, nhưng người đại lý kia vẫn còn ở lại tiêu huỷ chứng cứ cho hắn. Nếu cảnh sát điều tra ra đến mình, hắn thậm chí còn tính thay Nam Thư Ngọc gánh tội.】@Laomieungungoc
【Tên này si mê đến mức cam tâm tình nguyện bán mạng cho Nam Thư Ngọc chỉ vì... thích hắn?】
【Chiến thần yêu đơn phương? Nam cùng thích thẳng nam?】
Trác Đề rất muốn ngồi xuống nghiền ngẫm cái dưa bát quái này, nhưng hiện tại không phải lúc. Cậu cố gắng kiềm chế h@m muốn hóng hớt, tiếp tục tìm kiếm những tin tức có ích.
Cuối cùng cũng tìm được:
【Hai người đang đánh nhau rồi. À không, Nam Thư Ngọc mưu sát cháu trai ruột – chỉ vì hắn cho rằng nếu Nam Phù Diệu chết, mẹ anh ấy chắc chắn sẽ trở về dự tang lễ, vậy là tiện tay giết luôn mạch máu ruột thịt của nhà mình?】
Quá điên rồi.
Trác Đề nhìn màn hình hệ thống lướt tin mà hoa cả mắt, xoa xoa mắt, ánh mắt rơi vào một dòng tin mới cập nhật:
【Có một bà chủ xưởng rượu thích tên đại lý kia, biết hắn là gay nhưng vẫn một lòng si tình. Cả xưởng rượu vốn là do bà phụ trách phối liệu, ông chủ xưởng hoàn toàn không biết lô rượu bị động tay động chân.】
【Ông chủ xưởng rượu là người ngốc nghếch vô tư, chỉ biết kiếm tiền, lại bị vợ phản bội mà không hay biết.】
【Nhưng hiện tại, dù ông chủ có phát hiện ra thì cũng chỉ có thể bị kéo lên chiếc thuyền tặc của Nam Thư Ngọc. Nếu muốn thúc đẩy họ phản công, cần phải có kế hoạch.】
Trác Đề linh quang chợt lóe, trong đầu đã có chủ ý.
Ông chủ xưởng rượu tên là Tống Tổ Văn, theo hồ sơ hệ thống thì ông là người nhát gan, sợ phiền phức, toàn bộ sự nghiệp đều dựa vào bà vợ mà có. Chuyện làm ăn trong nhà, xưa nay đều là bà ta quyết định.
Đột phá khẩu chính là ly gián Tống Tổ Văn và vợ hắn.
【Ai mà chịu nổi chuyện vợ mình muốn đội cho mình cái nón xanh chứ.】
May mắn thay, xưởng rượu của lão Tống là một trong những nhà cung cấp cho buổi tiệc Mão Hoa Thời Thượng này, còn mời cả đại diện đến tham gia. Trác Đề tra được chân dung của Tống Tổ Văn, cầm hình trên điện thoại mà đi khắp hội trường tìm người.
Hội trường rất lớn, chia làm ba tầng, ngoài đại sảnh tổ chức sự kiện ra, phía sau còn có hoa viên và hồ nước. Trác Đề đi khắp nơi mà vẫn chưa thấy ai giống, cuối cùng chỉ còn cách lần lượt mở từng phòng bao ra dò xét.
Cậu giả bộ đi nhầm, từng phòng một mở hé cửa liếc vào xem, mắt đảo liên tục, gặp người thì lập tức cúi đầu xin lỗi:
"Xin lỗi xin lỗi, tôi đi nhầm phòng!"
Đóng sầm cửa lại, rồi lại đẩy tiếp phòng bên cạnh.
Cứ như thế đi hết năm sáu phòng, cuối cùng Trác Đề cũng tìm được Tống Tổ Văn.
Không khí trong phòng này hoàn toàn khác biệt với các phòng bao trước đó. Không có tiếng ca hát ồn ào, cũng không có bồi rượu hay nam tiếp viên. Chỉ có một nhóm người mặc đồ đen đứng lặng ở hai bên, Tống Tổ Văn đang ngồi đối diện một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài tuấn lãng. Trên bàn là một chiếc rương, bên trong xếp tiền ngay ngắn thành từng xấp.
Cửa bị mở ra đột ngột khiến cả phòng quay lại nhìn. Trác Đề lúng túng gãi đầu, nhìn lại số phòng một lượt rồi chột dạ nói: "A... đi nhầm rồi, xin lỗi nha!"
Nói xong định quay đầu bỏ chạy, nhưng sau gáy đã bị một tên vệ sĩ mặc đồ đen túm lại. Trác Đề vung tay múa chân loạn xạ:
"A a a! Có người muốn giết người!"
Người đàn ông trung niên ngồi trong phòng: "......" @Laomieungungoc
Ông ta giơ tay ý bảo thả cậu ra, rồi đi đến bên Trác Đề, nhếch môi cười:
"Tiểu thiếu gia nhà họ Trác, sao lại chạy đến chỗ tôi trong bộ dạng này thế này?"
Trác Đề xấu hổ kéo kéo cổ áo đang phanh ra, thu chân đang định đá người về lại: "Chú biết tôi à?"
Người kia mỉm cười dịu dàng: "Chắc chẳng ai trong giới còn không nhận ra cậu."
Trác Đề chỉ vào Tống Tổ Văn đang ngồi co rúm trong góc sô pha, nói thẳng: "Thôi được rồi, nói thật là tôi tới tìm hắn. Có thể cho tôi nói riêng vài câu với hắn được không?"
Người đàn ông – chính là Dương Thuận Tiêu – lắc đầu: "Trước 24 giờ thì không được. Cậu muốn nói gì thì đợi đến sau nửa đêm đi, lúc đó muốn tán chuyện gì cũng được."
Trác Đề buồn bực nghĩ:【Lừa con nít hả. Ai mà không biết sau nửa đêm, Nam Thư Ngọc sẽ bay khỏi nước, mọi chuyện sẽ an bài xong xuôi hết rồi!】
"Thế thôi, lát nữa tôi quay lại tìm mấy người sau, giờ tôi còn việc."
Cậu vừa nói vừa định đi ra ngoài, nhưng hai tên vệ sĩ đã chặn đường. Trác Đề nhíu mày:
"Mấy người định làm gì?"
Dương Thuận Tiêu thong thả nói: "Không làm gì cả. Chỉ là vừa rồi cậu nhìn thấy thứ không nên thấy, nên phải mời cậu ở lại uống chén trà."
Trác Đề chống chân ở ngưỡng cửa: "Không uống!"
Dương Thuận Tiêu ra hiệu bằng ánh mắt, hai vệ sĩ chuẩn bị ra tay. Trác Đề lập tức nhanh miệng nói:
"Ông từ nhỏ đã được nhà họ Nam đào tạo làm quản gia, lại nảy sinh tình cảm với thất thiếu nhà họ Nam. Dù biết người ta có sở thích trái ngược, lại còn si mê chính chị dâu mình, ông vẫn hết lòng hết dạ theo sau hắn, làm đủ chuyện xấu xa, thậm chí còn cam tâm tình nguyện gánh tội thay!"
Dương Thuận Tiêu siết chặt tay bên người, vẻ mặt dịu dàng lúc trước biến mất, trong mắt lộ ra tia âm trầm sâu thẳm. Hắn nhìn Trác Đề như thể muốn kéo cả bí mật của cậu xuống đáy vực, không để lại một chút ánh sáng nào.
Trác Đề mím môi, nói càng nhanh:
"Nam Thư Ngọc biết ông thích hắn không? Tôi đoán là không. Hắn là thẳng nam mà, nếu biết quản gia thân tín luôn kè kè bên cạnh mình lại ôm tâm tư đó, ông đoán hắn sẽ cảm động... hay buồn nôn?"
Dương Thuận Tiêu bị đâm trúng chỗ đau, toàn thân căng cứng, khẽ run lên.
Một lúc sau, hắn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nhẫn nhịn nhưng đầy sát khí:
"Tôi không hiểu cậu đang nói gì. Tôi đã lâu không còn liên hệ với thất gia nữa rồi."
Trác Đề dựa lưng vào khung cửa, khoanh tay, nhếch môi kể lại từng chuyện:
"Đúng vậy, một người ở ngoài sáng – là thất gia phản bội nhà họ Nam, bị đuổi ra nước ngoài. Nhìn bề ngoài có vẻ không liên quan gì đến chuyện này."
"Còn một người thì ở trong tối – giúp ông chủ dọn dẹp chướng ngại, dùng hàng cấm để kiểm soát nghệ sĩ, từng bước thao túng giới giải trí, kết giao với giới thương nghiệp, lập nên tổ chức khổng lồ tên là Đăng Phong. Trải qua hơn mười năm phát triển, tạo thành thế lực ngầm đáng sợ như bây giờ."
"Giờ thì Nam Thư Ngọc kiếm đủ tiền rồi, định rút lui, ngồi máy bay chuồn khỏi nước. Còn ông thì bị đẩy ra làm người chịu tội thay. Ông cam tâm sao?"
Dương Thuận Tiêu quay lại ghế, rót cho mình một chén trà nóng, bộ dạng vẫn thản nhiên như cũ: "Trác tiểu thiếu gia, cậu giỏi tưởng tượng đấy."
Nhưng Trác Đề hiểu rõ, ở thời đại này, muốn xử lý tội phạm thì cần chứng cứ. Dù biết người đó là kẻ táng tận lương tâm, không có bằng chứng, cảnh sát cũng không thể làm gì.
Cậu đưa mắt nhìn về phía Tống Tổ Văn – người đang rúm ró trong góc. @Laomieungungoc
Đám người này hành động kín kẽ, chỉ có Tống Tổ Văn là đột phá khẩu duy nhất.
Nếu Trác Đề không xuất hiện, thì đến rạng sáng nay, Tống Tổ Văn có khi đã là người đầu tiên bị giết miệng.
Cậu quay sang nói thẳng:
"Còn ông nữa, bị đội cho cái nón xanh mà không biết, còn ngồi đây mặt đối mặt giao dịch với tình địch. Vợ ông thích Dương Thuận Tiêu, lén ông mà biến xưởng rượu nhà ông thành công cụ cho hắn làm chuyện phi pháp. Đến khi cảnh sát điều tra, người bị bắt đầu tiên sẽ là ông."
"Nhưng rõ ràng là ông chẳng làm gì, thậm chí còn chẳng biết chuyện gì đang xảy ra. Ông nói xem, như thế... ông cam tâm sao?"
Chủ xưởng rượu nhắm mắt lại, cắn chặt răng không nói một lời.
Trước mặt hắn là một vali tiền – nhiều đến mức người thường cả đời cũng không kiếm nổi. Nhưng cái đống tiền này, có thể khiến người ta mất mạng.
Dương Thuận Tiêu vắt chéo chân, tay đan vào nhau chống dưới cằm, ánh mắt lộ rõ vẻ trào phúng:
"Trác tiểu thiếu gia, đừng uổng công vô ích nữa. Ngồi xuống uống chén trà đi. Cậu còn nhỏ, những chuyện này chẳng liên quan gì đến cậu cả. Chờ lát nữa rời khỏi căn phòng này, mọi thứ đều đã là chuyện đã rồi. Hy vọng cậu cũng sớm quên hết những việc hôm nay đi."
Trác Đề chẳng thèm để tâm đ ến hắn, chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm chủ xưởng rượu:
"Dương Thuận Tiêu muốn gánh tội thay cho Nam Thư Ngọc, vậy ông cũng muốn vì vợ mình mà gánh tội thay sao? Cũng thuần ái dữ ha?"
"Ông có biết không, vợ ông không chỉ si mê Dương Thuận Tiêu, mấy năm nay còn nuôi không ít tình nhân bên ngoài, cả đám 'chó săn' nho nhỏ. Chưa kể, bà ta còn dây dưa không ít người trong giới làm ăn của ông, quan hệ trên mức bình thường."
Người đầu gối tay ấp có vấn đề, chủ xưởng rượu không phải không biết. Nhưng nhiều năm nay, ông ta chỉ giả vờ không phát hiện ra, miễn cưỡng giữ gìn cái gọi là hoà thuận ngoài mặt của vợ chồng.
Bởi vì đến một mức giá trị nào đó, hôn nhân không còn chỉ là hôn nhân, mà đã là một thể liên kết lợi ích. Một khi xảy ra mâu thuẫn, cái giá phải trả sẽ rất đắt.
Thế nhưng, bị người khác chỉ mặt đặt tên vạch trần cái "mũ xanh" trên đầu mình, chủ xưởng rượu vẫn cảm thấy nhục nhã đến cực điểm. Răng ông ta nghiến chặt, trán nổi đầy gân xanh.
Tự tôn của người đàn ông trung niên, làm sao chấp nhận nổi chuyện bị vợ mình cắm sừng?
Trác Đề vẫn vai ác hơn cả vai ác, giống như con ác quỷ nhỏ rỉ rả bên tai, dụ dỗ:
"Ông nghĩ kỹ đi, bây giờ là lúc tốt nhất để trả thù rồi đó. Bà ta đã cho ông đội bao nhiêu cái mũ xanh như thế, ông còn muốn vì bà ta phạm tội mà bị kéo xuống nước ngồi tù sao? Nếu chuyện này ông còn có thể nhịn, vậy còn chuyện gì không thể nhịn nữa?"
"Bà ta làm sai thì nên tự mình chịu trách nhiệm. Ông chỉ cần đem tất cả những gì biết được nói với cảnh sát, chứng minh mình vô tội là được."
Dương Thuận Tiêu nhíu mày, vung tay ra hiệu. Hai tên bảo tiêu lập tức tiến lên, giữ chặt lấy Trác Đề, định bịt miệng cậu lại.
Trác Đề trong lòng gào thét không ngừng:
【A a a a a! Hôm nay cho dù cậu có phải chết ở đây, cũng phải vạch trần sạch sẽ những chuyện bẩn thỉu của tụi bay!!!】
Ngay lúc cậu sắp bị lôi vào trong, cánh cửa ghế lô đang khép bỗng bị ai đó đẩy mạnh ra từ bên ngoài.
Các bảo tiêu cảnh giác hẳn lên, đồng loạt thủ thế.
Nhưng trước cửa chỉ có một người.
Anh đứng đó, dáng người thẳng tắp, cao lớn nổi bật, chân dài sải bước thong dong tiến vào ghế lô tối mờ. Ánh đèn rọi xuống khuôn mặt lạnh nhạt nhưng tuấn lãng không thể lẫn vào đâu được.
【Ô ô ô! Anh tới rồi! Kịp lúc quá đi mất!!】