Trác Đề từ trên ghế đứng bật dậy, giãy khỏi tay bảo tiêu, nhanh chóng chạy về phía sau lưng Nam Phù Diệu. Cậu túm lấy vạt áo anh, vội vàng nói nhỏ:
"Chính là hắn! Ông chủ xưởng rượu! Trong tay hắn có chứng cứ về việc phân lưu sổ sách!"
Nam Phù Diệu cúi mắt nhìn Trác Đề. Ánh mắt anh trước tiên dừng lại ở bộ quần áo xộc xệch lộ da thịt của cậu, thấy Trác Đề không bị thương gì, liền cởi áo khoác trên người khoác lên vai cậu. Sau đó, ánh nhìn của anh dần trở nên lạnh lẽo. @Laomieungungoc
Dương Thuận Tiêu nhìn thấy Nam Phù Diệu bước vào, vẻ mặt đầy bất ngờ:
"Thất gia không giữ cậu lại à?"
Nam Phù Diệu nắm tay Trác Đề, dẫn cậu thong thả đi đến ghế đối diện ngồi xuống, nét mặt bình thản, không lộ ra chút cảm xúc nào:
"Xem ra chú rất tin tưởng vào Thất gia, chú Dương."
Nghe thấy xưng hô đã lâu không còn nghe từ miệng Nam Phù Diệu vang lên, Dương Thuận Tiêu thoáng sững người. Lúc này hắn mới nhận ra, e rằng toàn bộ hành động và thủ đoạn của mình, từ sớm đã bị Nam Phù Diệu nhìn thấu.
"Cậu điều tra tôi từ khi nào?"
"Chuyện đó quan trọng à?"
Nam Phù Diệu tiện tay lấy chai nước trên bàn đưa cho Trác Đề, để cậu uống cho bớt hoảng. Sau đó anh dựa lưng vào ghế sofa, khoé môi nhếch lên một nụ cười mang theo tia giễu cợt:
"Nếu chú thấy chuyện đó thật sự quan trọng, vậy đoán thử xem?"
Sắc mặt Dương Thuận Tiêu thoắt cái tối sầm.
"Là cậu cố tình dụ Nam Thư Ngọc về nước, khiến hắn luống cuống tay chân."
Nếu hành tung đã bị lộ từ sớm, thì việc Nam Thư Ngọc trở về e rằng cũng là do Nam Phù Diệu dẫn dắt từng bước vào cục.
Giây phút này, Dương Thuận Tiêu chợt lạnh cả sống lưng. Hắn không ngờ bản thân lại bị một hậu bối đùa bỡn trong lòng bàn tay, xoay vòng như con rối.
Nam Phù Diệu lạnh lùng hừ một tiếng:
"Chú vội vàng muốn bảo vệ Nam Thư Ngọc, tìm cách đưa hắn thoát khỏi cơn sóng gió, nào ngờ lại đúng như mong muốn của tôi, tự tay kéo hắn vào vũng lầy. Cảm giác đó... thú vị không?"
Trác Đề uống một ngụm nước, ánh mắt lén liếc Nam Phù Diệu.
Lúc này khí thế trên người Nam Phù Diệu khiến người ta cảm thấy áp lực nặng nề. Anh hoàn toàn khác với dáng vẻ ngày thường khi ở cạnh cậu, càng không giống dáng vẻ hiền hoà hay chiều chuộng như mọi khi. Đây là một Nam Phù Diệu mà Trác Đề hiếm khi thấy – lạnh lùng, nguy hiểm, không ai dám chạm vào.
Dương Thuận Tiêu đã không còn vẻ ung dung như ban đầu, giọng trầm hẳn xuống:
"Thất gia đang ở đâu?"
Có Nam Phù Diệu ở bên cạnh, Trác Đề cuối cùng cũng yên tâm ngồi ăn dưa:
【Dương Thuận Tiêu cả đời vì Nam Thư Ngọc mà không lập gia đình, đến một người ấm giường cũng không có, vậy mà Nam Thư Ngọc vẫn luôn xem hắn như một con chó trung thành sẽ không bao giờ phản chủ.】
【Hai người bọn họ ngay từ đầu đã không đứng trên cùng một vạch xuất phát.】
【Nam Thư Ngọc sinh ra trong Nam gia – một gia tộc có tổ tiên tích góp công huân, tài phú hiển hách, đời đời dốc sức kinh doanh mới thành đại tộc như hiện tại. Hắn là con nhà quyền quý từ trong trứng nước, sống trong xa hoa và ưu thế.】
【Còn cha của Dương Thuận Tiêu chỉ là một kẻ nghiện rượu, mẹ thì mắt mù, chẳng thể lao động, cả nhà sống trong cùng cực. Vì tiền, cha hắn bán hắn cho một gia đình khá giả để làm con nuôi, nhưng chưa đến hai năm sau, người ta có con ruột, không cần hắn nữa. 】
【Đúng lúc đó, Nam gia đang tìm quản gia nhỏ để bồi dưỡng tâm phúc cho các thiếu gia. Gia đình kia bèn lo liệu cửa sau, cướp một suất đưa Dương Thuận Tiêu vào Nam gia.】
【Kiểu con nuôi như vậy, thân thế luôn bị kiểm tra kỹ càng. Với xuất thân như Dương Thuận Tiêu, vốn không có tư cách được Nam gia chọn.】
Thân phận khác biệt như trời với đất. Dương Thuận Tiêu chỉ dám yêu thầm Nam Thư Ngọc, đứng từ xa âm thầm dọn đường, giải quyết những người cản trở gã, giúp gã từng bước thăng tiến, trở thành thất gia trong mắt mọi người. @Laomieungungoc
Nhiều năm qua, hắn thậm chí không dám công khai liên hệ với Nam Thư Ngọc. Vậy mà duy nhất một lần hắn chủ động gọi Nam Thư Ngọc về nước, lại khiến người kia rơi vào vũng bùn.
Dương Thuận Tiêu bỗng nhiên đứng bật dậy, cổ nổi gân xanh, gầm lên:
"Tôi hỏi cậu, Nam Thư Ngọc đang ở đâu?!"
Đối mặt với cơn giận như núi lửa phun trào, Nam Phù Diệu vẫn điềm tĩnh không gợn sóng:
"Trước khi rời đi, hắn tới tìm tôi, hỏi mẹ tôi có liên hệ gì với tôi không. Hắn không tin rằng nhiều năm như vậy mà bà ấy không quay về tìm tôi."
"Hắn đoán sai rồi. Bao năm qua, tôi quả thực không hề nhận được bất kỳ tin tức nào từ bà ấy."
"Nhưng tôi lại nói với hắn rằng tôi và mẫu thân vẫn luôn có liên hệ. Ai ai cũng biết Nam gia thất gia luôn có ba hang trú ẩn, không ngờ hắn lại tin lời tôi, còn hỏi tôi bà ấy đang ở đâu."
Dương Thuận Tiêu chợt hiểu ra điều gì, sắc mặt tái nhợt.
Nam Phù Diệu ngồi đủ rồi, nghiêng đầu hỏi Trác Đề:
"Muốn uống thêm gì không?"
Trác Đề lắc đầu, ợ một cái.
Nam Phù Diệu liền đứng dậy, nắm tay Trác Đề, trước khi rời đi còn để lại một câu:
"Tôi nói với hắn, mẫu thân tôi đang ở Khôn Thị. Chú đoán thử xem, hắn sẽ đi đâu đầu tiên? Hắn chắc chắn không rời khỏi lãnh thổ quốc gia, mà thời gian hắn bận rộn tìm người, cũng đủ để cảnh sát gom đủ chứng cứ tội trạng của các người rồi."
Cánh cửa ghế lô bị Nam Phù Diệu nhẹ tay đóng lại, anh dắt Trác Đề rời khỏi tòa cung điện xa hoa của thế giới chó săn và quyền lực ngầm.
Trác Đề chớp chớp mắt, không quá tin tưởng hỏi: "Kết thúc rồi sao?"
Nam Phù Diệu gật đầu: "Ừ, kết thúc rồi."
"Còn ông chủ xưởng rượu..."
"Cảnh sát sẽ bảo vệ nhân chứng quan trọng. Đừng lo."
Trác Đề vẫn có cảm giác mọi thứ không chân thật, đầu óc như chưa theo kịp. Cậu trầm ngâm một lúc mới kịp nhận ra điều gì đó: "Anh đã sớm bày hết ván cờ, chờ từng người bọn họ rơi vào bẫy đúng không? Là sau khi em đưa USB cho anh à?"
Nam Phù Diệu thả chậm bước chân: "Sớm hơn nhiều."
Ngay từ trước khi lên kế hoạch quay《Trầm Mặc》, anh đã bắt đầu âm thầm bố trí mọi chuyện. Ban đầu xác suất thắng của Nam Phù Diệu không cao—muốn một mình lay động cả mạng lưới quan hệ trong giới giải trí, gần như là chuyện không tưởng.
Nhưng vào ngày tuyển chọn hôm đó, Nam Phù Diệu gặp được Trác Đề, và càng may mắn hơn, anh có thể nghe được tiếng lòng của cậu.
Ván cờ từng chỉ có một phần thắng, vì Trác Đề mà tăng lên thành tám phần.
"Nếu không có em, có lẽ anh đã thua rồi."
Trong không gian trống vắng của tầng hầm đỗ xe, tiếng nói quanh quẩn vang vọng. Hai người dừng lại trong một góc tối, ánh sáng không tới được. Trái tim Trác Đề đập mạnh hai nhịp, "thình thịch thình thịch".
Nam Phù Diệu siết lấy tay cậu, ánh mắt dịu dàng mà tràn đầy tình ý. Anh cúi đầu, ở khoảnh khắc Trác Đề mở to mắt chưa kịp phản ứng, nhẹ nhàng cắn một cái lên môi cậu, lại lưu luyến li3m nhẹ.
Trác Đề giật bắn, mắt trừng to, lưng dựng thẳng:【!!!】
【C-chó ở đâu rồi?!】
Cậu vội quay đầu sang bên, hai tai đỏ bừng, nghe được Nam Phù Diệu khẽ cười bên tai: "Coi như phần thưởng cho anh đi. Em keo kiệt quá rồi, không cho chạm gì cả."
Trác Đề nghe tiếng cười của anh mà toàn thân nóng bừng, lập tức tăng tốc bước chân: "Kết thúc đến quá nhanh, cứ như không thật vậy." @Laomieungungoc
Lúc trước cậu còn nghĩ Nam Phù Diệu sẽ gặp nguy hiểm, không ngờ kết cục lại là anh thản nhiên, thu dọn tất cả gọn gàng như sớm có chuẩn bị.
Nam Phù Diệu đi bên cạnh không nhanh không chậm, cúi đầu như đang suy nghĩ điều gì. Trác Đề nhìn anh trầm mặc như thế, trái tim không khỏi treo lơ lửng: "Không phải là vẫn còn chừa sót chuyện gì chứ?"
【Thường thường trong phim sẽ có một phản diện chưa bị diệt trừ, chạy thoát. Sau đó vào lúc mọi người tưởng như mọi chuyện đã kết thúc, hắn sẽ quay lại gây chuyện, giết người, phá vỡ bình yên... đừng để xảy ra tình tiết như vậy nha!】
Nam Phù Diệu ngước mắt, trong mắt mang ý cười.
Bạn nhỏ của anh lại đang nghĩ mông lung cái gì vậy?
"Anh đang nghĩ, có phải em lo cho anh nên mới đến tìm anh không?"
Trác Đề bị nói trúng, đồng tử khẽ co lại, không phủ nhận cũng không thừa nhận, chỉ cúi đầu, cứng đầu đi về phía trước: "Em thấy anh lúc nào cũng nhìn thấu em, nhưng em lại chẳng hiểu gì về anh cả."
"Không biết anh đã bắt đầu bố cục từ khi nào, cũng không biết trong tay anh nắm bao nhiêu thông tin. Em còn tự cho là mình giúp được gì cho anh... nhưng có khi lại chỉ gây thêm phiền phức thôi."
Nam Phù Diệu nghe thế là biết ngay bạn nhỏ lại bắt đầu suy nghĩ lung tung. Anh giữ lấy bàn tay trắng mịn của Trác Đề, cúi người ôm cậu vào lòng: "Em đang giận à?"
Trác Đề sững sờ, còn chưa kịp đẩy anh ra.
【Hả?】
【Hóa ra là em đang giận?】
Trác Đề lúc này mới hậu tri hậu giác nhận ra, cậu như thể ngầm thừa nhận Nam Phù Diệu phải cùng mình chia sẻ mọi chuyện, nhưng... đâu phải là người yêu thật sự.
Cậu bị cuốn vào thế giới Nam Phù Diệu giăng ra, cảm giác có chút không thích hợp, lòng cũng rối loạn không thôi.
Biết mình sai, Trác Đề nhẹ giọng: "Xin lỗi... em không nên giận anh."
Nam Phù Diệu lại ôm cậu chặt hơn một chút. Bạn nhỏ của anh rõ ràng là người từng trộm ăn dưa rất ngang ngược, vậy mà giờ lại ngoan thế này.
"Lần sau nếu anh có kế hoạch gì, nhất định sẽ nói với em trước. Có dưa gì cũng sẽ là người đầu tiên chia sẻ với em. Được không? Anh thực sự rất vui vì em giận vì anh."
Mặt Trác Đề đỏ rực, một lúc lâu sau, mới nhẹ nhàng vùi đầu vào hõm vai rắn chắc của anh.
Thêm một lúc nữa, sau khi nghĩ kỹ, cuối cùng Trác Đề buồn buồn cất tiếng: "Thì ra, em cũng thích anh."
Lồ ng ngực Nam Phù Diệu khẽ rung, truyền ra tiếng cười trầm thấp: "Anh biết lâu rồi. Chỉ là em đến bây giờ mới nhận ra thôi."
Hốc mắt Trác Đề nóng lên, cũng siết tay ôm lấy anh chặt hơn.
Cảm giác được tình yêu lấp đầy như thế này, rất khác với tình cảm gia đình từ ba mẹ hay anh chị em. Trái tim như bị làn nước ấm rót đầy, vừa thư thái, lại vừa ngọt ngào.
【May mà Nam Phù Diệu không phải người câm. Thích là dám nói, bằng không hai đứa cùng ngốc, cùng câm, thì cũng đến bỏ lỡ mất thôi.】
Nam Phù Diệu nhẹ nhàng vỗ đầu Trác Đề, ánh mắt rũ xuống, dõi theo ánh nhìn của cậu. Thấy đuôi mắt cậu đỏ hồng lên, anh cúi đầu khẽ hôn lên nơi đó, rồi thuận tay hôn tiếp lên má cậu, mềm mại căng mịn như lớp collagen. Cuối cùng, anh dừng lại ở khóe môi cậu, chỉ khẽ chạm vào mà cảm giác như có điện giật lan khắp người.
Giọng anh trở nên khàn khàn: "Bây giờ... có thể hôn em chưa?"
Trác Đề mặt lập tức đỏ bừng, đỏ đến mức như muốn bốc cháy. So với vẻ trầm ổn của Nam Phù Diệu, cậu đúng là ngây ngô đến đáng thương, mà cậu cũng ý thức được điều đó. "Gà tiểu học" trong lòng bị khiêu khích, ý chí chiến đấu bùng cháy, cậu lập tức vòng tay kéo cổ Nam Phù Diệu xuống, chủ động hôn lên.
【Hừ, đừng có cười em! Ít nhất lần đầu hôn môi, là em chủ động đấy nhé!】@Laomieungungoc
Khóe môi Nam Phù Diệu khẽ nhếch lên, nụ cười không che giấu chút nào. Anh cúi người áp sát, trán chạm trán, lại khẽ cọ cọ một chút: "Không biết hôn thì để anh dạy cho em."
Nói xong, tay anh nâng cằm Trác Đề lên, ép cậu ngẩng đầu, rồi nghiêng đầu hôn xuống. Hơi thở càng lúc càng nóng, không khí xung quanh cũng như dính lại bởi hơi ấm triền miên.
Trong khoảnh khắc ấy, trong đầu Trác Đề lóe lên rất nhiều hình ảnh—lúc diễn kịch, lúc đi tìm Nam Phù Diệu, cả khi anh nói "Anh sẽ dạy cho em".
Giờ nghe lại trong hoàn cảnh này, câu nói ấy như khắc sâu vào tâm trí, khiến chân cậu mềm nhũn, muốn né tránh nhưng lại bị ôm chặt, không lối thoát. Môi bị chiếm lấy, cằm bị giữ chặt, đầu lưỡi nóng rực tiến vào, quấn lấy mọi cảm giác.
Trác Đề theo phản xạ ngửa đầu về sau, phòng tuyến hoàn toàn bị công phá. Cậu không trốn cũng không đỡ nổi, chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình đập loạn—"thình thịch, thình thịch"—lỗ tai ong ong, cả thế giới chỉ còn lại hai người họ.
Nam Phù Diệu quấn lấy hôn rất lâu. Trác Đề chưa quen, không biết điều chỉnh nhịp thở, mỗi khi cậu gần không thở nổi, Nam Phù Diệu lại buông ra, chờ cậu thở xong rồi tiếp tục cúi xuống hôn tiếp. Cảm giác như đang cố đòi lại tất cả những lần chưa được hôn trước đây, vừa tàn nhẫn vừa dịu dàng.
Ban đầu là xâm chiếm mãnh liệt, về sau dần trở thành dịu dàng triền miên. Trác Đề cuối cùng cũng kịp học theo, vụng về đáp lại Nam Phù Diệu.
Cách đó không xa có tiếng người nói chuyện điện thoại đang tới gần. Nhưng Nam Phù Diệu vẫn không có ý định buông tay. Trác Đề khẽ vỗ vào ngực anh ra hiệu, anh hơi nheo mắt: "Sợ bị phát hiện à?"
Làn da trắng nõn của Trác Đề giờ đây đã hồng rực như thấm nước.
"Em muốn... đợi đến khi công khai với fan rồi mới để người khác biết."
Nghĩ tới việc phải công khai mối quan hệ với fan, Trác Đề "ồ" lên một tiếng:
【Ăn dưa người ta bao lâu, bây giờ tới lượt bị người ta ăn dưa.】
【Thiên đạo luân hồi, trời xanh có mắt, muốn khóc luôn rồi.】
Nam Phù Diệu bật cười khẽ, cúi xuống hôn thêm một cái lên môi cậu: "Được, anh chờ em công khai anh."