Tới sáng ngày thứ hai, Minh Xuyên vẫn còn trong giấc mơ thì bên ngoài có tiếng đập cửa.
"Phành! Phành!".
"chắc là tên Yến Ca si tình kia rồi, có nên thu hắn làm thuộc hạ?" Minh xuyên dụi dụi mắt nói.
Minh Xuyên rửa sơ mặt, rồi mở cửa phòng ra, bên ngoài có một thanh niên mày rậm mắt to cỡ hơn hai mươi tuổi đang đứng.
Thanh niên này vừa thấy Minh Xuyên đi ra, trên dưới xem xét Minh Xuyên từ trước ra sau, rồi ôm quyền phi thường nhiệt tình nói:
-Là Minh sư đệ phải không! Tại hạ Yến Ca, cũng tính là đại sư huynh của các hạ!.
Minh Xuyên vừa thấy thanh niên có chút thật thà , trong lòng đã có hảo cảm hiện giờ càng thêm tăng lên , vì vậy vội vàng đáp lễ :
-Yến huynh tới sớm vậy! Có phải sư mẫu kêu ta?.
Yến Ca vừa nghe, sửng sốt một chút, nhưng lập tức gật đầu đáp :
-Đúng! Minh sư đệ thật là anh minh.
Minh Xuyên cười hắc hắc :
- đệ chỉ là đoán thôi.
- đi thôi.
Minh Xuyên đóng cửa phòng lại cùng Yến Ca sóng vai mà đi.
Yến Ca đối với Minh Xuyên cảm thấy rất hứng thú , dọc theo đường đi cũng không ngớt miệng hỏi cái này hỏi cái kia, đối với vì sao Minh Xuyên biết sư mẫu gọi, hỏi mãi không bỏ qua. Khi hai người đi qua hoa viên của hậu viện, Cũng gặp Mặc Ngọc Châu và Ngô Kiếm Minh.
Hai người đối diện hiển nhiên cũng phát hiện hai người Minh Xuyên, cũng chủ động hướng tới bọn họ mà đi tới.Đợi khi hai bên đến gần, Mặc Ngọc Châu đối với gương mặt đẹp trai của Minh Xuyên nhìn có chút xuất thần đợi đến khi Ngô Kiếm Minh lay lay tay áo mới đỏ mặt quay đầu đi.
Mà Ngô công tử kia thấy Mặc Ngọc Châu như vậy tức giận muốn động thủ, nhưng hắn nghĩ lại mình còn chuyện quan Trọng chưa hoàn thành, không nên gây chuyện để lộ bí mật , chỉnh lại tâm tình dùng vẻ mặt được cho là hiền hoà cười hỏi :
-Yến sư huynh sớm vậy! Vị tiểu huynh đệ này thoạt nhìn rất không quen , không biết là đệ tử của vị cao nhân bán thịt heo nào?
Minh Xuyên nhìn qua thấy Yến Ca đang si ngốc nhìn Mặc Ngọc Châu thì lắc đầu không thôi, hắn rõ ràng mình nên làm gì tiếp theo.
Hắn nhìn Ngô Minh hơi nhếch môi , hắn biết không thể thay đổi cốt truyện được. Không thì sẽ xảy ra dị biến đến lúc đó không biết chuyện tiếp theo sẽ như thế nào. Như thế với mọi chuyện đang nắm trong tay sẽ thoát khỏi khống chế mà tự phát triển. liền cười nói :
-Tiểu đệ là cháu của Tam phu nhân, phụng mệnh cha mẹ đến thăm Tam phu nhân, thuận tiện muốn báo cho phu nhân một số việc!.
Ngô Minh nghe Minh Xuyên nói như vậy trong lòng hắn cười gằn, nói :
-Ồ, như vậy à!
Nhưng Ngô Minh quay đầu lại, đối với loại vẻ mặt si ngốc của Yến Ca đối với Mặc Ngọc Châu rất là mất hứng, sắc mặt trầm xuống, trong lòng thầm nói :"hôm nay không biết đạp thứ gì, sao mà xui xẻo" vợ trên danh nghĩa của hắn bị hai tên nhìn chằm chằm làm sao hắn không buồn bực cho được thậm chí ngay cả chửi cũng không được a.
Minh Xuyên nhìn Mặc Ngọc Châu không chớp mắt khiến Mặc Ngọc Châu trong lòng có một ý nghĩ kỳ lạ là muốn lại gần người thanh niên soái ca này mà ôm ấp hắn. Nàng chợt giật mình lắc đầu liên tục. Nàng không biết vì sao mình lại như vậy liền vội vàng lấy cớ để rời đi :
-Yến sư huynh, nếu không có chuyện gì, tiểu muội cùng Ngô công tử xin cáo từ trước.
Ngọc Châu nhìn Minh Xuyên mặt hơi đỏ ,nhưng nhìn qua Yến Ca lạnh lùng hướng tới thi lễ, rồi di động thân thể mềm mại rời khỏi nơi đây, mà Ngô Kiếm Minh kia cũng quay về phía Yến Ca hừ một tiếng, cũng không nói gì nữa, lập tức đuổi theo.
Minh Xuyên nhìn theo bóng lưng uyển chuyển ấy, khóe miệng lộ ra nụ cười tà dị. Đi tới Yến Ca vỗ vai hắn rồi nói :
-Yến sư huynh! Đúng là đẹp a, làm cho huynh đây si mê như vậy.
Yến Ca khôi phục lại lý trí, trên mặt đỏ bừng, đối với sự ngu ngốc của mình rất là xấu hổ:
-Thật ngượng, để cho Minh sư đệ thấy mà chê cười.
Minh Xuyên mỉm cười nói.:
-không sao! Người đẹp là để ngắm, nam nhân mà không ngắm người đẹp thì là kẻ ngu.
...
Hai người trò chuyện một lúc, liền đi tiếp, đi đến nơi mấy vị phu nhân đặt bẫy Hàn Lập.
Vừa đi tới lầu hai, Yến Ca còn chưa gõ cửa, bên trong phòng đã truyền ra thanh âm của Nghiêm Thị.
-Là Minh Xuyên và Yến Ca sao?
Yến Ca vội vàng dừng bước, trả lời cung kính:
-Dạ đúng, Tứ sư nương!
-Yến Ca, ngươi về trước đi, để cho một mình Minh Xuyên vào phòng.
Thanh âm thản nhiên của Nghiêm Thị truyền đến, làm Minh Xuyên cảm thấy nghi hoặc, chẳng lẽ bức thư còn có cái gì đó?hắn đã phục chế lại rồi a!
Nhưng hắn cũng không lo lắng bao nhiêu, hắn đã là Trúc Cơ kỳ rồi còn sợ gì mấy người phàm nhân naỳ. Nghĩ như vậy hắn liền nhanh chân hơn bước vào.
Lúc đi vào, nhìn quanh bàn ghế cùng trang trí bên trong tất cả đều giống như lúc đầu, nhưng chỉ thấy Đám Nghiêm Thị mấy vị phu nhân diễm lệ lúc này tất cả đều mặc đồ tơ trắng, toàn thân mặc tang phục đơn sơ, ngồi ở trên mấy cái ghế cười như không cười mà nhìn hắn. Minh Xuyên hơi buồn bực 'chẳng lẽ hắn lại sai cái gì?'.
Lưu thị ngồi cách đó không xa nhìn vào Minh Xuyên mấp máy môi không lên tiếng nói :"sao ngươi đêm qua không đến tìm ta"
Minh Xuyên thấy nàng nói như vậy thì hơi hất tóc mai một cái, mấp máy môi nói lại :"yên tâm! Đêm nay ta sẽ ăn tươi nàng" Nói xong hắn còn giơ tay lên làm bộ bóp bóp.
Im lặng một lúc tầm một chén trà, Nghiêm thị liền nói :
-bức di thư phu quân để lại có ghi là nợ ân tình của ngươi không thể báo đáp, vì báo ân sẽ gả ba đứa con gái ta cho ngươi. Phu quân quyết định các tỷ muội ta không có gì Phản đối, nhưng ngươi đêm qua cũng nghe được tình hình của Mặc phủ rất là không được.haiz!...
Nhị phu nhân thấy nghiêm thị nói lòng vòng liền nôn nóng, nhanh miệng xen vào :
-chúng ta biết ngươi rất cường đại, chuyện ngoài bến tàu chúng ta đã biết, cũng biết ngươi là tu chân giả. Chúng ta muốn ngươi giúp Mặc phủ thoát khốn
Minh Xuyên biết những người này chỉ là muốn sống trong quyền thế, nên điều kiện này hắn tất nhiên đáp ứng, lúc đi vào hắn còn thấy lo lắng nhưng khi đã nghe ý định của mấy người này liền thả lỏng. Nói :
-cái đó thì đương nhiên , con rễ sẽ tận lòng giúp đỡ. Nhưng mọi người cũng biết nếu như ta giúp Mặc phủ thống trị thành này , sẽ gây đến thế lực ngầm trong thành. Chuyện ấy thì ta không lo nhưng khi ta đi mọi Mặc phủ nhất định gặp chuyện. Nếu mọi người cũng đã biết tu tiên giả thì cũng biết tu tiên có rất nhiều bảo vật. Mà ta có một cái bảo vật không gian có một thế giới riêng, có thể sinh sống.vì thế ta cho mọi người 2 lựa Chọn
Lý Thị lại mở miệng hỏi :
-bảo vật không gian? 2 lựa Chọn gì?
Minh Xuyên hướng nàng cười tà mị trả lời :
-cái thứ nhất :ta có thể giết hết đầu lĩnh phe thế lực chống đối với Kim Giao hội và Mặc phủ sẽ an toàn trong lúc ta còn ở nơi đây. Vì ta đi sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.
-cái thứ 2 tất cả Mặc phủ chuyển vào trong không gian bảo vật của ta. Chờ ta tìm được chỗ đặt chân tốt lại an trí Mặc phủ.. Rồi! Quyết định như thế nào là chuyện của các nhạc mẫu.
Minh Xuyên biết những vị nhạc mẫu này nhất định sẽ chọn cái thứ nhất, cái đấy là tuỳ bọn họ, hắn chỉ lo cho đến đó thôi, còn về phần các nàng Mặc Ngọc Châu tất nhiên là phải đưa đi