Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 238

Khi tất cả mọi người đã chắc chắn mình không nhìn lầm, bờ môi Tần Xuyên đã rời khỏi môi Lăng Lạc Tuyết, cười vô hại.

Lăng Lạc Tuyết nhìn Tần Xuyên, vừa thẹn vừa giận, sắc mặt đỏ bừng nói:

- Cậu điên rồi sao? Sao lại hôn tôi?!

- He he, tôi cảm thấy thằng kia quá cùi bắp, cô gả cho gã không bằng gả cho tôi.

Tần Xuyên cười hì hì.

Sắc mặt Tống Kiệt tái nhợt:

- Vô sỉ… Chó chết! Mày dám hôn người phụ nữ của tao?!

- Thối lắm! Tôi là người phụ nữ của anh từ khi nào?

Lăng Lạc Tuyết không lý luận với Tần Xuyên, chán ghét mắng Tống Kiệt.

Tần Xuyên thở dài, đưa mắt nhìn gã:

- Họ Tống, mày ngu vcl ra em à? Theo đuổi con gái phải dùng hành động, chỉ mạnh miệng như mày khác nào con vẹt, vô dụng thôi!

- Mày… mày dám nói tao là vẹt?

Tống Kiệt tức giận tới sắc mặt trắng bệch.

Những người xung quanh đều cảm thấy Tần Xuyên điên rồi, dám công khai đối đầu với Tống gia.

Tần Tử Hằng và Tần Tử Việt cũng bối rối vô cùng, nhưng không biết ngăn Tần Xuyên lại bằng cách nào. Bởi vì Tần Xuyên đã kịp làm tất cả những chuyện chọc giận Tống Kiệt.

Lúc này Chu Tiểu Bình che miệng cười cười, vẻ mặt đang xin kịch vui:

- Tần đại thiếu gia, anh có phần quá mức rồi. Hôn sự giữa Tống gia và Lăng gia đã bị anh làm loạn, có phần không dễ nói rồi.

Tần Xuyên vẫn ôm lấy Lăng Lạc Tuyết, mặc kệ thân thể cô đang vặn vẹo:

- Thì sao chứ, tôi về nhà nói với bà xã, trong nhà thêm một miệng ăn là được rồi.

Mọi người trong đầu đều nghĩ Liễu Hàn Yên và Lăng Lạc Tuyết là tử địch, sao có thể tha thứ cho việc ông xã mình và Lăng Lạc Tuyết được. Hơn nữa Liễu Hàn Yên có thực sự đặt Tần Xuyên vào trong mắt hay không đã là một vấn đề.

Trong lòng Lăng Lạc Tuyết cũng rối như tơ vò, sắc mặt ửng đỏ, thấp giọng nói:

- Cậu… Cậu thả tôi ra… Rốt cục cậu muốn làm gì vậy?

Tần Xuyên cúi đầu, nói ở bên tai cô nàng:

- Không phải cô muốn thoát khỏi tên họ Tống này sao? Tôi đang giúp cô đó. Nếu cô còn dám lộn xộn, coi chừng tôi cắn tai cô…

Nghe thấy hắn định cắn lỗ tai mình, Lăng Lạc Tuyết lập tức đứng yên. Chỗ này của cô nếu như bị miệng Tần Xuyên đụng phải, vậy thì phiền phức to.

- Tần Xuyên, mày nhớ đó. Đêm nay tao về sẽ nói chuyện này với người nhà, mày chờ chịu tội đi!

Tống Kiệt âm trầm nói.

- Lời này của mày sao giống như trẻ con bị đánh trong trường học, trở về cầu cứu cha mẹ vậy.

Tần Xuyên vẻ mặt đùa giỡn, châm chọc.

Sắc mặt Tống Kiệt biến thành màu gan heo, thiếu chút nữa là phun ra một ngụm máu!

- Tống… Tống Kiệt tao muốn giết mày đêm nay! Mày chờ đó, bản thiếu gia sẽ không đích thân ra tay, nhưng bản thiếu gia thả chó cắn chết mày cũng chỉ cần tốn vài phút!

Tống Kiệt rốt cục không nhịn được, lấy điện thoại ra, định gọi người tới.

Khi Tống Kiệt vừa lấy điện thoại ra,lập tức bị người đàn ông mặt vuông vóc dáng khôi ngô đang ôm Hồ Hi Nghiên kia cướp lấy.

- Chí Bang! Anh làm gì vậy? Chẳng lẽ anh muốn giúp hắn?!

Tống Kiệt khó hiểu nói.

- A Kiệt, cậu nói gì vậy? Hai anh em ta sao phân biệt được? Chỉ có điều hôm nay là Hoa Quang vũ hội một năm tổ chức mới hai lần, cho dù cậu muốn giải quyết Tần Xuyên thì cũng chờ qua đêm này… Cho anh em chút mặt mũi, sao hả?

Chu Chí Bang ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười, tỏa ra khí thế vô cùng áp bách.

Tống Kiệt dường như có chút e ngại người này, đánh oán hận liếc nhìn Tần Xuyên,quay người hùng hổ đi ra chỗ khác.

Lúc này Lăng Lạc Tuyết mới thở phào một hơi. Kỳ thực cô có chút bận tâm, Tống Kiệt gọi người tới mặc dù nói cũng không thể tạo thành uy hiếp gì với Tần Xuyên, dù sao Tần Xuyên còn mạnh hơn cả cô, bảo vệ bên người Tống Kiệt căn bản không thể thắng nổi Tần Xuyên. Nhưng mấu chốt là một khi sự việc làm lớn, cô cũng khó lòng mà ở Tần gia nữa.

- Tiểu Tuyết à, người này là ai?

Tần Xuyên hỏi.

- Cậu không biết gã? Người quản lý Hoa Quang vũ hội hiện tại, lão đại dòng chính đời thứ ba của Chu gia, Chu Chí Bang, cũng là người thừa kế số một trong số những người thừa kế của Chu gia, hiện giờ đang học lên tiến sĩ, nhưng đã bắt đầu quản lý sản nghiệp của Chu gia. Tống Kiệt chỉ đứng thứ ba ở Tống gia, không thể so sánh với Chu Chí Bang được.

Lăng Lạc Tuyết nói sơ lược qua một lần.

Tần Xuyên cũng biết tới người này, chỉ là không ngờ bản thân Chu Chí Bang nhìn lại già đời như vậy, y hệt một trung niên.

Lúc này, Tần Tử Hằng và Tần Tử Việt cũng đã nóng lòng chạy tới, lấy lòng và cảm ơn Chu Chí Bang.

- Rất cảm ơn anh, Chu đại ca. Đêm nay nếu không có anh vậy chúng tôi khó mà giải quyết rồi.

Tần Tử Hằng nói.

Tần Tử Việt cũng khó có cơ hội tiếp xúc với Chu Chí Bang, cười nói:

- Thật xin lỗi, người anh họ này vừa trở về gia tộc, không hiểu chuyện.

Chu Chí Bang híp mắt lại, nhếch miệng cười nói:

- Không có gì, tất cả các thế gia vốn nên tương thân tương ái, vào thời điểm náo nhiệt như này, gây chuyện là không nên…

Nói xong, gã không muốn nói nhảm với hai anh em này, đi về phía Tần Xuyên.

Tần Xuyên đánh giá một chút, đã nhìn ra Chu Chí Bang chỉ có thực lực Hậu Thiên sơ cấp, cơ bắp ngược lại rất lớn, chẳng khác nào luyện tập cổ võ ra một thân thịt.

Đương nhiên bốn vương tộc có thể mượn cao thủ bán mạng cho mình, chính bọn họ cũng không thể chăm chú luyện võ.

- Người anh em Tần Xuyên, lần đầu tiên gặp mặt, tôi gọi là Chu Chí Bang, tiểu Bình là em gái cùng cha cùng mẹ của tôi, trước đây cậu đã từng gặp rồi.

Chu Chí Bang đứng cạnh đó xem vui khẽ vươn tay, tuy rằng gương mặt đang cười nhưng vẫn có cảm giác từ cao nhìn xuống.

Tần Xuyên đơn giản bắt tay một cái, nói:

- Anh không hề giống em gái mình chút nào.

Chu Chí Bang sững sờ, không ngờ tới Tần Xuyên không hề có chút khẩn trương nào cả, còn dám nói một câu trêu đùa, trong thời gian ngắn không biết nói gì.

Quả thực gã là một kẻ to con cơ bắp, Chu Tiểu Bình nhỏ nhắn xinh xắn lại ngực phẳng, không giống cùng một cha mẹ sinh ra.

- Ha ha…

Trong mắt Chu Chí Bang hiện một tia khác lạ:

- Tôi nghe em gái nói những chuyện xảy ra ở câu lạc bộ Siêu tốc độ. Nó ham chơi, có chút không thoải mái, chỉ có điều cá nhân tôi rất thưởng thức sự gan dạ của cậu. Kỹ thuật lái xe của người anh em Tần Xuyên không tệ nha.

Tần Tử Hằng và Tần Tử Việt ở bên cạnh, kể cả Tần Cầm và Lăng Lạc Tuyết cũng rất ngạc nhiên, Tần Xuyên còn thi đấu ở câu lạc bộ Siêu tốc độ? Rốt cục trận đấu như nào mà ngay cả Chu Chí Bang cũng nhắc tới.

Trong lòng Tần Xuyên cảm thấy kỳ quái, tên Chu Chí Bang này rõ ràng xem thường mình, không biết vì sao lại cố ý tỏ ra khách khí.

Lúc này, Hồ Hi Nghiên vẫn luôn không lên tiếng đột ngột dùng giọng dịu dàng nói:

- Honey, Tần tiên sinh không chỉ kỹ thuật lái xe tốt, kỹ thuật tán gái của hắn cũng vô cùng lợi hại. Trước đây em từng gặp hắn trong một buổi tiệc tối, hắn mang theo một nữ giám đốc họ Đường, hiện giờ còn hôn của vị hôn thê của thiếu gia Tống gia, em cảm thấy có thể xưng hắn là tình thánh đương đại.

Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt cổ quái nhìn Tần Xuyên. Người ở đây đều biết rõ Tần Xuyên là người đã kết hôn, không ngờ tới người có Liễu Hàn Yên làm vợ còn ra ngoài tìm tình nhân?!

Lăng Lạc Tuyết kinh ngạc nhìn Tần Xuyên, mặc dù biết thằng này bên ngoài có tình nhân, nhưng không ngờ lại lộ liễu như vậy.

Chẳng lẽ… hắn nói muốn chính mình cũng không phải là nói chơi? Lăng Lạc Tuyết nghĩ tới trong, trong lòng đủ loại mùi vị.

Tần Tử Hằng và Tần Tử Việt sắc mặt đều âm trầm, tin tức này truyền đi quả thực sẽ ảnh hưởng tới mối quan hệ thông gia giữa Tần gia và Liễu gia.

Hồ Hi Nghiên thấy những người xung quanh nhao nhao nghị luận, hiện lên vẻ khinh thường với Tần Xuyên, khóe miệng hiện lên vẻ cười lạnh. Cô ta vẫn chưa quên mình bị nhục nhã trong buổi tiệc tối đó. Lần này vì cô tham gia đấu thầu, bị Chu Chí Bang vừa ý, trở thành sủng vật mới của Chu Chí Bang, cô ta đương nhiên muốn ôm vào gốc đại thụ này, phản kích Tần Xuyên.

- Anh quá không cẩn thận, chuyện này truyền đi, chị dâu sẽ nghĩ như nào chứ? Hơn nữa phía bên Liễu gia cũng cảm thấy xấu hổ và bất mãn.

Tần Cầm lo lắng nói.

Tần Xuyên vẫn không quan tâm, cười ngây ngô.

- Em gái, em cứ an tâm, những chuyện này chị dâu em đều biết. Vợ chồng anh yêu thương lẫn nhau, quan hệ rất tốt. Một đôi giày rách nói linh tinh, anh cũng không coi vào đâu…
Bình Luận (0)
Comment