Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Sở Hữu Dị Năng (Dịch)

Chương 3 - Chương 3 - Ăn Trước Đã

Chương 3 - Ăn Trước Đã
Chương 3 - Ăn Trước Đã

Để che giấu sự thật Lý Trường An từng giả vờ vô tình tiết lộ rằng mình là một dị năng giả cấp D với khả năng “tăng cường sức mạnh.”

Một lúc sau, vết thương trên ngực đã được băng bó xong.

Dựa trên kinh nghiệm trước đây chỉ khoảng hai ngày là hắn sẽ hoàn toàn hồi phục.

Cơ thể của mọi người trong thời kỳ này đều mạnh mẽ hơn nhiều so với trước ngày tận thế nhưng khả năng tự lành của hắn vẫn vượt trội hơn người bình thường.

“Ta còn phải chuẩn bị cho lần chinh phục tiếp theo nên lần sau ta sẽ trả tiền.”

Lý Trường An mặc áo lại định trốn đi trước khi Lâm Ca nổi giận.

“Chạy đi đâu? Ta có nói sẽ lấy tiền của ngươi không?”

“Hôm nay có chuyện vui nên chữa miễn phí cho ngươi đấy!”

Lâm Ca vừa dọn dẹp đồ đạc, vừa nhổ que tăm ra với vẻ không vui.

“Lần tới à? Ngươi nghĩ đời người có mấy lần tiếp theo chứ? Lần tới rất có thể sẽ là lần cuối cùng của ngươi đấy.”

Lý Trường An ngạc nhiên, không cần phải giả vờ nữa nên hắn cũng không vội đi.

Nhân lúc Lâm Ca đang vui hắn liền tranh thủ ngồi uống cốc trà.

Dường như đoán được suy nghĩ của Lý Trường An, Lâm Ca rót hai tách trà trên bàn đưa một tách cho hắn rồi ngồi xuống ghế sofa, ánh mắt nhìn xa xăm.

Một lát sau, Lâm Ca dường như tự nói với chính mình:

“Lần này cảm giác thế nào?”

“Không ổn lắm.”

Lý Trường An lắc đầu tay mân mê tách trà:

“Lần này có nhiều kẻ mạnh hơn, thậm chí đã có dị năng giả cấp S tham gia. Bị hắn truy đuổi suốt hơn một tháng.”

“Sau một tháng chạy trốn, ta cố gắng phản công nhưng vẫn thất bại, suýt nữa chết trong Thí Luyện.”

“Vậy mà ngươi vẫn muốn tiếp tục hả?”

Lâm Ca lắc đầu, ánh mắt mang nhiều sự lo lắng hơn là trách móc.

Lý Trường An hít một hơi sâu, nghiêm túc nói:

“Lâm Ca, thành phố này có hàng triệu người nhưng có bao nhiêu kẻ mạnh và bao nhiêu kẻ yếu?”

Hăn không chỉ nói về những người có dị năng cấp thấp.

Dị năng giả được chia thành hai nhóm lớn, một là những người được xếp hạng theo bốn cấp độ như đã nói và nhóm kia là các nhà sản xuất.

Những người trong nhóm sản xuất không có cấp bậc vì họ quá yếu.

Nếu cấp D là một lò lửa thì những người sản xuất chỉ như một que diêm.

Tầng đáy của xã hội là những người sản xuất.

Dị năng của họ chỉ đủ để thực hiện những công việc tầm thường như đốt lửa và phần lớn phải lao động chân tay.

Mẹ của Lý Trường An là một nhà sản xuất và hắn khắc sâu trong lòng những khổ sở mà bà đã trải qua, vì vậy hắn càng khát khao sở hữu một dị năng mạnh mẽ.

Những người sản xuất đã sống cuộc đời khổ cực, huống hồ hắn – một kẻ không có dị năng, kịch bản tốt nhất là bị đem vào phòng thí nghiệm để nghiên cứu.

Lâm Ca nhíu mày:

“Những người sản xuất chiếm hơn một nửa dân số. Dị năng giả cấp S có chưa tới năm nghìn, cấp A khoảng mười vạn, còn lại là hàng triệu người cấp C và D.”

Suy nghĩ một lúc, Lý Trường An tiếp tục nói:

“Tài năng của ta có hạn chế, nếu không có gì bất ngờ, ta sẽ mãi mãi chỉ là một dị năng giả cấp D.”

“Nếu có cách nào khác để thay đổi thiên phú của mình thì ta cũng không làm ba cái thứ chết chóc này rồi.”

“Là một kẻ yếu, nếu không dám liều mình thì thà chết sớm còn hơn.”

“Đừng có suốt ngày chết chết chết nữa!”

Lâm Ca bực bội đập nhẹ vào trán Lý Trường An.

Lý Trường An không hề tức giận mà chỉ cười ngờ nghệch.

Dù thế giới này đối xử tệ với hắn nhưng may mắn thay vẫn có một vài người rất tốt đối với hắn.

Hắn biết rõ ai là bạn ai là thù.

“Thực ra cũng không sao cả.”

“Tất cả chúng ta đều là con người bằng xương bằng thịt. Ta không đánh trực diện với họ nhưng nếu nói về tập kích bất ngờ, thì ta mạnh lắm đấy.”

Lý Trường An nghiêm túc đáp lại.

Lâm Ca nghe vậy cũng không nói gì.

Ông ta thừa biết sức mạnh chiến đấu của Lý Trường An.

Nếu một người dành 10 năm trời ngày đêm luyện tập, biến kỹ thuật giết người thành thói quen hàng ngày thì bất cứ ai dám để hắn lại gần đều gần như cầm chắc cái chết.

Lý Trường An chính là người đó.

Người khác có thể thấy hắn chăm chỉ nhưng đối với hắn không có dị năng đồng nghĩa với việc kỹ năng chiến đấu là thứ duy nhất giúp hắn sống sót đến hiện tại.

Vì không có dị năng, hắn không thể tự xác định rõ bản thân đang ở cấp độ nào.

Nhưng chỉ cần đối phương phản ứng chậm, thì bất cứ ai hắn cũng có thể giết được.

Lâm Ca kẹp điếu thuốc lên châm:

“Nếu không còn gì thì biến đi, lải nhải thêm lần nữa là lần sau chữa tiền gấp ba.”

“Được rồi, ngươi là đại ca! Ta đi đây.”

Lý Trường An đứng dậy mở cửa. Trước khi bước ra, hắn đột nhiên quay lại với nụ cười rạng rỡ.

“Lâm Ca, cảm ơn ông nhé!”

“Cút!”

Đóng cửa lại sau lưng, nụ cười của Lý Trường An biến mất.

Dù Lâm Ca là một trong hai người bạn duy nhất của hắn nhưng không thể nói với đối phương rằng hắn chả có dị năng cái quái gì cả.

Bí mật này đã đè nặng trên trái tim hắn hơn mười năm qua.

Mỗi ngày hắn đều phải chịu đựng sự dằn vặt đó và chỉ khi có được dị năng tâm trí của hắn mới giải tỏa được.

Từ một thằng nhóc không có dị năng, trải qua biết bao lần thoát chết trong gang tấc mới đi đến ngày hôm nay.

Chuyện giết chóc đối với hắn cũng bình thường như uống nước.

Trong mắt hắn, bất kỳ dị năng giả nào cũng mạnh hơn hắn. Vì vậy, khi cảm nhận được ác ý từ đối phương, hắn liền lập tức phản ứng trước, bởi vì một khi đối phương kích hoạt dị năng thì hắn đã nằm sâu ba tấc đất rồi.

Những vết sẹo chằng chịt trên cơ thể chính là huy chương của hắn.

Những người quen biết Lý Trường An đều biết, ẩn sau vẻ ngoài cẩn trọng của hắn là một tâm hồn điên cuồng.

“Lần Thí Luyện thứ 8 rồi.” Hắn lắc đầu bất lực, rồi rời khỏi tòa nhà.

Nhưng trước khi làm bất cứ việc gì, phải ăn no cái đã.
Bình Luận (0)
Comment