Chương 4 - Con Đường Phía Trước Đang Chờ Hắn
Không ai nhớ Điểm Thí Luyện xuất hiện từ khi nào.
Có người nói đó là vật thể do các vị thần tạo ra. Chúng xuất hiện sau khi những cột sáng từ trên trời giáng xuống phá hủy hầu hết các khu vực.
Một ngày nọ, Điêm Thí Luyện đột ngột xuất hiện mà không ai hiểu vì sao.
Cũng có người nói Sở Thí Luyện là do đế quốc phía trên xây dựng nhưng những người đã từng tham gia thử thách thì không bao giờ tin vào điều đó.
Những người tham gia sẽ phải chờ trong Điểm Thí Luyện.
Khi thử thách bắt đầu, tất cả sẽ bị dịch chuyển vào không gian thử thách.
Lý Trường An hắn đã tham gia 7 lần rồi và hắn chắc chắn đó là một không gian thật sự.
Có khi là vùng ngoại ô hoang vắng, có khi là trong thành phố và cũng chưa bao giờ xuất hiện hai địa điểm giống nhau hoàn toàn.
Điểm chung duy nhất là các không gian thử thách đều rất rộng, cho phép người tham gia có đủ không gian để phát huy.
Tuy nhiên, điều đó không thay đổi sự thật rằng không gian thử thách chính là địa ngục trần gian, nơi chứa đựng những góc khuất tàn ác nhất của con người.
Chết nhanh gọn đôi khi đã là một sự may mắn.
Nếu không may gặp phải kẻ thù có sở thích quái dị, người ta còn chẳng biết sẽ phải chịu đựng những cực hình gì.
“Kẻ yếu thì ở đâu cũng là địa ngục nhưng ít nhất ở đây ngươi còn có rượu mà no say mỗi ngày.”
Người đàn ông trẻ tuổi đang lau chùi ly cốc, đẩy gọng kính trên sống mũi lạnh lùng nhìn Lý Trường An - người đang ngồi tại quầy hàng uống sữa nhân tạo.
Lý Trường An cười khổ sở.
Trong số ít những người mà hắn có thể gọi là bạn thì Giang Thủy Bộ là người có cái miệng khó chịu nhất!
Tuy nhiên ở cái khu chợ đen này, sống sót không có phụ thuộc vào cái miệng lưỡi của ngươi có dễ nghe hay không.
Giang Thủy Bộ đặt chiếc cốc sáng loáng xuống và cầm lấy một chiếc cốc thủy tinh khác. Hắn ta mắc chứng bệnh ưa sạch sẽ giai đoạn cuối, bàn tay của hắn luôn tay mỗi khi rảnh hơi.
“Kẻ chiến thắng buộc phải gia nhập quân đội. Dù ăn lương nhà nước nhưng ngươi sẽ bị chính quyền kiểm soát.”
“Ngươi có chắc rằng đó là điều ngươi muốn không?”
Gật đầu, Lý Trường An mỉm cười:
“Dĩ nhiên, ăn lương nhà nước chẳng phải rất tốt sao? Bị kiểm soát thì đã sao.”
“Hừ.” Giang Thủy Bộ hừ lạnh như mọi khi.
“Bây giờ khác xa ngày xưa rồi.”
“Sau ngày tận thế, xã hội đã hoàn toàn thay đổi. Ngươi không biết những dị năng giả đang làm gì đấy sao?”
Không chỉ con người tiến hóa sau ngày tận thế mà cả các loài thú với số lượng áp đảo con người cũng tiến hóa thành những con quái thú khổng lồ.
Chữ “quái” ám chỉ những sinh vật không giống loài người và khiến con người khiếp sợ.
Những con quái thú liên tục tàn phá mọi nơi và dưới sự lãnh đạo của các quái thú thông minh và chúng gây ra những tai họa còn khủng khiếp hơn cả khi tận thế ập đến.
Ba mươi năm trước, những cột sáng từ trên trời giết chết một phần ba dân số thế giới.
Bệnh dịch và nạn đói gây ra sự hỗn loạn, kết hợp với quái thú hoành hành khắp nơi khiến số người chết trong một năm còn nhiều ngang bằng thời điểm cột sáng xuất hiện.
Sau khi Đế quốc được thành lập, các hội thợ săn quái thú xuất hiện và sau đó được đế quốc quản lý.
Những người săn quái thú có thể đổi điểm tích lũy để lấy vũ khí hoặc thuốc cường hóa gen – chính là thứ quan trọng nhất.
Thuốc cường hóa gen có thể tăng cường vĩnh viễn dị năng và cải thiện thể chất của dị năng giả.
Ngoại trừ những dị năng giả hệ cường hóa thì hầu hết dị năng giả đều yếu ớt về mặt thể chất.
Sau khi sử dụng thuốc cường hóa gen, thể lực của họ ngày càng được cải thiện.
Tuy nhiên, do cơ thể có tính kháng thuốc việc sử dụng thuốc cường hóa gen có giới hạn.
Điều này khiến các dị năng giả cấp thấp thuộc hệ cường hóa bị coi thường, vì sự gia tăng sức mạnh của họ không chênh lệch quá lớn so với những dị năng giả đã sử dụng thuốc cường hóa gen.
Những thợ săn quái thú mạnh mẽ đôi khi sẽbị đế quốc thu nhận. Nếu từ chối, họ sẽ bị Đế quốc giám sát cuộc sống của mình đến hết đời còn lại.
Tiếng cốc thủy tinh bị đập mạnh xuống bàn kéo Lý Trường An trở về thực tại.
Hắn cười gượng gạo nhìn xung quanh.
Hắn không biết nên trả lời thế nào trước sự giẫn dữ của Giang Thủy Bộ nhưng hắn hiểu rõ sự lo lắng của bạn mình. Nói nghe hay là "đại bàng" nhưng thực chất, nếu nói theo cách thẳng thắn thì chỉ là "chó săn" mà thôi.
“Ngươi nhìn cái kia kìa? Đông người quá nhỉ.”
Lý Trường An giả vờ ngây thơ, vui mừng khi có cơ hội chuyển chủ đề sang đám đông ồn ào ở góc phố.
Giang Thủy Bộ lười không buồn vạch trần sự vụng về của hắn.
Nhìn qua, hắn ta lạnh lùng trả lời:
“Nợ tiền không trả, lấy vợ con ra trả nợ chứ sao.”
“Người phụ nữ ấy nhẫn tâm thật, tự sát để lại đứa con gái mười mấy tuổi.”
“Đứa con ấy mười mấy tuổi rồi mà còn chưa thức tỉnh dị năng, đời nó cũng coi như chấm hết rồi.”
“Sức khỏe kém cỏi, chết sớm cho đỡ khổ.”
“Đừng lạnh lùng như vậy. Thực ra, nếu bỏ qua tự tôn và thể diện, kẻ yếu cũng có thể sống tốt mà.”
Lý Trường An cười nhạt, đổi lại là một đôi mắt trợn tròn từ Giang Thủy Bộ.
Hắn không khỏi tò mò.
Càng thức tỉnh dị năng muộn, thiên phú càng tệ.
Người thức tỉnh gần tuổi trưởng thành thì tám phần mười là sẽ trở thành những nhà sản xuất.