Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Sở Hữu Dị Năng (Dịch)

Chương 5

Chương 5 -
Chương 5 -

Ví dụ như những người được sinh ra trước thời kỳ tận thế, chín mươi chín phần trăm đều là những nhà sản xuất.

Trong xã hội ngày nay, những người già là những người sống khổ sở nhất.

“Bỏ đi tự tôn và thể diện thì khác gì đã chết đâu hả?”

Giang Thủy Bộ ném chiếc khăn lau cũ vào thùng rác, lấy ra một chiếc khăn trắng mới tinh và tiếp tục lau chùi những chiếc cốc thủy tinh của mình.

“Muốn đi xem thì đi đi, đừng có rề rà nữa.”

Lý Trường An cười gượng, bước qua đám đông mà chẳng mảy may để ý, dẹp mọi người sang một bên và tiến thẳng vào trung tâm.

Ở giữa đám đông là vài gã đàn ông to lớn.

Một trong số họ đang cầm sợi dây xích sắt, đầu dây còn lại buộc vào cổ của một cô bé đang quỳ trên mặt đất.

Cô bé gầy gò, yếu ớt với bộ quần áo rách nát chỉ vừa đủ che thân.

Mái tóc rối bù che khuất khuôn mặt khiến người ta không thể nhìn rõ dung nhan của cô.

“Con Chó ốm này, ngươi quá đáng lắm rồi đấy.”

“Cái thứ rác rưởi này mà ngươi đòi giá một vạn à? Ngay cả khi nó là một món hàng mới toanh thì cũng không đáng tiền đó đâu.”

“Ta chỉ trả ba ngàn, về nhà phủ khăn lên mặt là cũng đủ chơi rồi.”

Giữa đám đông, một gã đàn ông đang mặc cả với người dắt cô bé.

Người đàn ông được gọi là “Chó Ốm” thực chất là một gã khổng lồ cao to, lúc này không thèm để ý đến gã đang muốn mặc cả, ánh mắt hắn hoàn toàn dán chặt vào Lý Trường An vừa xuất hiện.

Càng nhìn, hắn càng cảm thấy khuôn mặt này trông rất quen, cứ như thể đã từng gặp ở đâu đó rồi.

“Này, nhìn ta này.”

Lý Trường An ngồi xuống nâng cằm cô bé lên để cô nhìn thẳng vào mình.

Một vết bớt màu đỏ nâu rực bao phủ phần lớn khuôn mặt cô bé.

Có lẽ cô có khuôn mặt khá thanh tú nhưng vết bớt lớn khiến cô trông thật đáng sợ.

Điều khó nhìn nhất chính là đôi mắt xám tro vô hồn của cô không còn chút ánh sáng hay sự sống, mặc cho mọi thứ…

Nhưng trong đôi mắt đó, Lý Trường An nhìn thấy hình ảnh của chính mình.

“Ngươi có cần ta giúp không?” Lý Trường An vừa dứt lời, Chó Ốm đã cau mày.

Cô bé không trả lời, chỉ nở một nụ cười. Vết bớt như xúc tu khổng lồ trên mặt cô càng trở nên đáng sợ khi cô nhếch môi.

Lý Trường An gật đầu nhẹ nhàng nói:

“Xem ra ngươi không muốn sống nữa. Nhưng so với việc chết đau đớn ở đây thì đi cùng ta, cái chết sẽ đến nhanh và êm ái hơn nhiều.”

“Ngươi có muốn suy nghĩ lại không?”

Lần này, cô bé không cười nữa.

Đôi mắt dường như lóe lên chút ánh sáng.

Sau một khoảnh khắc do dự, cô khẽ hỏi: “Có làm phiền ngươi không?”

Cuối cùng! Lý Trường An cũng nở nụ cười.

Hắn liềnđứng dậy, nhìn Chó Ốm và nói:

“Ta muốn đưa cô bé đi. Ngươi ra giá đi.”

Sau một hồi suy nghĩ, Chó Ốm nghiến răng nói:

“Huynh đệ, ta thấy mặt ngươi có vẻ quen thuộc, chắc ngươi cũng biết quy tắc của chúng ta rồi.”

“Chỉ ‘cho mượn’, chứ không bán. Nhưng nể mặt ngươi, chỉ cần ngươi đưa ta ba vạn, cô bé là của ngươi, muốn làm gì thì làm, sau này không liên quan gì đến chúng ta nữa.”

“Được, chốt đơn”

Lý Trường An gật đầu, tháo sợi dây xích trên cổ cô bé đỡ cô đứng dậy và chỉ tay về phía quầy hàng của Giang Thủy Bộ:

“Qua kia ngồi đi, nhờ hắn ta làm cho ngươi chút đồ ăn.”

Ba vạn có nhiều không?

Nhiều chứ. Đừng nói ba vạn tiền, ngay cả ba trăm Lý Trường An cũng không có.

Ba chục thì còn có thể suy nghĩ lại.

Chứng kiến cảnh Lý Trường An dùng tay không xé đứt sợi xích sắt to bằng cổ tay, đám đông tự động tản ra cho cô bé đi qua và Chó Ốm thậm chí còn cảm thấy may mắn vì mình chưa đưa ra giá cao hơn.

“Ta không có tiền, trả sau được không?”

Lý Trường An giang hai tay, tỏ vẻ vô lại.

Chó Ốm nổi giận nhưng không dám phát ra.

“Ngươi dám chơi khăm đại ca ta à! Ngươi chán sống rồi hả!” Một tên đàn em tận tụy hét lên, đồng thời dốc toàn lực đấm về phía Lý Trường An.

Cú đấm không quá mạnh nhưng cũng đủ để thấy tên này đã dốc hết toàn lực.

“Coi như cú đấm này trị giá ba vạn đi.”

Vừa nói, Lý Trường An nghiêng người để vai đón lấy cú đấm không ai chú ý rằng tay phải của hắn đã sẵn sàng.

Bàn tay phải của hắn như một lưỡi dao, đâm thẳng vào yết hầu của tên đàn em xuyên qua da thịt và nắm lấy khí quản, giật phăng nó ra…

Thấy đồng bọn bị hạ gục, bốn tên còn lại cùng xông lên nhưng lại ngã xuống nhanh chóng.

Lý Trường An lướt qua bọn chúng như một con cá trơn tuột, luôn bám sát vào một kẻ nào đó và ra đòn lạnh lùng, không chút do dự.

Bốn kẻ nằm dưới đất không chết nhưng tên bị thương nhẹ nhất cũng bị vặn gãy tay, xương gãy đâm xuyên qua da, máu chảy đầm đìa.

Chó Ốm chỉ kịp kinh ngạc trong giây lát và đến khi hắn định gọi thuộc hạ dừng tay thì đã quá muộn.

Cuối cùng, Chó Ốm bị Lý Trường An nắm lấy đầu và nhấc bổng lên.

“Tam... Tam gia!”

Vừa nói ra được một chữ, Chó Ốm đã cảm thấy áp lực trên hộp sọ tăng lên đột ngột, hắn vội hét lên trong hơi thở cuối cùng trước khi bị quẳng xuống đất.

“Nếu biết thế thì ta đã giết ngươi từ đầu để ngươi khỏi nhận ra ta.”

Lý Trường An thở dài, buông tay.

Khi đã bị nhận diện, giết người cũng chẳng còn nhiều ý nghĩa nữa.

Dù gì đối phương đã nhận ra hắn, mà ở khu phố này quy tắc phải tuân thủ theo.
Bình Luận (0)
Comment