Chương 6 -
Chó Ốm đổ mồ hôi lạnh, cảm thấy may mắn hơn bao giờ hết vì đã nhanh mồm nhanh miệng.
Người trước cái xá.c của Chó Ốm chính là nhân vật mà không ai dám đụng đến trong khu chợ đen này.
Hai năm trước, chính vị “Tam gia” trông có vẻ tầm thường này, cùng hai người bạn của mình đã xóa sổ băng nhóm lớn nhất trên con phố này chỉ trong một đêm.
Một băng nhóm hàng trăm người bị tiêu diệt hoàn toàn trong một đêm, đến sáng chỉ còn lại Tam gia ngồi hút thuốc trước cổng. Những vết sẹo trên người hắn ta đủ để khiến trẻ con khóc thét.
Lý Trường An vẫy tay rời khỏi đám đông.
Hắn chẳng quan tâm Chó Ốm nghĩ gì, chỉ biết rằng hắn thực sự không có tiền. Được gọi là “Tam gia” mà thậm chí không có ba vạn để trả, đúng là nhục nhã.
Vừa quay lại quầy hàng ngồi xuống, Giang Thủy Bộ đã châm chọc:
“Ô kìa, Tam gia, khi nào thì trả nợ tiền rượu cho ta đây?”
Lý Trường An nhún vai không thèm đáp lại lời châm biếm của Giang Thủy Bộ.
Đúng là lỗi của Giang Thủy Bộ mà!
Nếu Giang Thủy Bộ không giết lão đại của băng nhóm kia và khiến bọn chúng tập hợp người đến trả thù thì hắn đã không phải liều mạng đột nhập vào trụ sở của bọn chúng.
Cả đêm giết chóc khiến tay chân hắn mềm nhũn.
Đến khi Lâm Ca và Giang Thủy Bộ đến giải quyết tàn dư, trận chiến đó đã làm cho tên tuổi hắn lan truyền khắp nơi.
“Không nói nữa, ta còn có chút việc phải làm. Cô bé đó để lại đây vài ngày, ngươi chăm sóc nó giúp ta đi.”
Lý Trường An đứng dậy nói rồi quay lưng đi, vừa kịp nhìn thấy đôi mắt xám tro của cô bé.
Lý Trường An không biết mình sẽ chết khi nào, có lẽ là ngay trong lần thử thách tới.
Hắn muốn để lại vài điều, chỉ là một suy nghĩ bộc phát… mà thôi có lẽ cũng chẳng cần đến.
Hắn nhẹ nhàng xoa đầu cô bé cười nói: “Ngươi cứ đi theo cái tên già khọm này trước, sau này làm việc cho ta.”
“Nếu muốn chết thì dễ lắm. À, mà ngươi tên gì?”
“Ngũ Liễu Nhạn.” Cô bé trả lời với khuôn mặt không cảm xúc.
“Họ Ngũ à? Ta là Lý Trường An, ngươi muốn gọi ta sao cũng được.”
Nghĩ một lúc, anh nói thêm:
“Nếu ngươi không thích cái tên đó, có muốn lấy họ của ta không? Ta họ Lý.”
Cô bé hơi sững lại rồi kiên quyết lắc đầu.
Lý Trường An chỉ có thể bỏ qua và nhanh chóng rời đi.
Tiếng “Già khọm” mà hắn vừa gọi đã khiến mạch máu trên trán của Giang Thủy Bộ nổi lên, nếu hắn không đi nhanh thì có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Lý Trường An, cô bé với cái tên kỳ lạ đột nhiên rất muốn nói điều gì đó với hắn.
...Thật ra, sống cũng không tệ đến thế…
"Ngươi tên là Mạn Thần?"
"Đúng vậy!"
Trong phòng, một thiếu niên trả lời câu hỏi dứt khoát, mặc dù gọi là thiếu niên nhưng vóc dáng cao lớn gần như chạm đến trần nhà lại không giống với hình ảnh một cậu bé.
Một ông già tóc bạc, mặc quân phục chỉnh tề ngồi ở bàn, trên tay cầm trên tay hồ sơ của thiếu niên trước mặt.
So với hồ sơ thông thường và lý lịch này kinh hoàng hơn nhiều.
"Ngươi chắc chắn muốn đăng ký cái tên này thay vì tên thật của mình?”
“Ngươi nên biết, cho dù ngươi là thiên tài nhưng nơi này không thiếu thiên tài, cái chữ 'Thần' kia có thể bị coi là một lời thách thức ngạo nghễ đấy!"
Ông già liếc mắt nhìn thiếu niên, dù ngồi nhưng ông chỉ cao đến ngực ngươi.
Ngửa đầu lên nhìn thật mệt mỏi nên ông không thèm ngước lên nhìn khuôn mặt ngông cuồng đó.
"Đúng!"
Câu trả lời đơn giản như mọi khi, thiếu niên nhe răng cười, để lộ hàm răng sắc nhọn như một con thú lớn.
"Chính ta muốn thách thức tất cả!"
Ông già cười khẽ, phẩy tay nói:
"Đi đi, nếu ngươi làm hỏng đồ thì sẽ bị trừ vào tiền trợ cấp đấy, nhớ cho rõ."
Thiếu niên không hề bận tâm, ánh mắt rực lửa bước về phía cửa nơi những kẻ điên đại diện cho sức mạnh tối cao của đế quốc đang chờ đợi.
"Lại thêm một tên cao ngạo nữa à?"
Người đàn ông trung niên đứng bên cạnh ông già nãy giờ không nói gì, chỉ mỉm cười đưa cho ông già một tách trà.
Ông già nhận lấy trà, mỉm cười nói:
"Ở đây đứa nào chẳng là ngỗ ngược? Nhưng thằng nhóc này thực sự có tư cách để như vậy. Nhìn hồ sơ của nó mà xem."
Nói rồi ông đưa hồ sơ của thiếu niên cho người trung niên.
Người trung niên cầm lấy hồ sơ, chỉ xem hai dòng đã phải thốt lên kinh ngạc:
"Trong một thử thách với 150 người, một mình nó đã giết 103? Đây không phải là một tên ngỗ ngược nữa, nó là một quả bom hẹn giờ!"
"Bom hẹn giờ? Ha ha ha, đúng vậy nhưng loại người như thế này thực ra lại dễ kiểm soát.”
“Thời đại đã khác rồi, chỉ cần nó là bom và chúng ta sẽ cần đến nó."
Ông già dần trở nên nghiêm túc nói:
"Thời gian không còn nhiều nữa."
Người trung niên gật đầu, lật tiếp vài trang hồ sơ, đột nhiên trợn tròn mắt kêu lên:
"Thằng nhóc này không phải là kẻ sống sót duy nhất, còn một người khác cũng sống sót!”
“Đợi đã, khi Mạn Thần được truyền tống ra ngoài, hắn vẫn còn bị thương, lẽ nào tên sống sót kia cũng là một con quái vật?"
"Ừm." Ông già gật đầu:
"Ta đã cho người điều tra. Xác nhận còn một người sống sót và trong Điểm Thí Luyện cũng không tìm thấy thi thể nào, điều đó có nghĩa hắn không chỉ may mắn sống sót ra ngoài.”
“Tên đó không phải kẻ chiến thắng, nên chúng ta không biết được hắn đã làm gì trong Sở Thí Luyện và cũng không rõ liệu hắn có đấu với Mạn Thần hay không, không thể vội vàng kết luận."