Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Sở Hữu Dị Năng (Dịch)

Chương 7 - Chương 7 - Thế Giới Này Không Thể Chỉ Có Ánh Sáng

Chương 7 - Thế Giới Này Không Thể Chỉ Có Ánh Sáng
Chương 7 - Thế Giới Này Không Thể Chỉ Có Ánh Sáng

"Ta sẽ cho người thăm dò xem Mạn Thần có nhắc gì về chuyện đó không."

Người trung niên gật đầu tán đồng nhưng đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vội vàng nói:

"Ta nhớ mấy năm gần đây các thử thách đều không chỉ có một kẻ sống sót… Có phải cùng là một người không?"

Ông già giật mình đứng phắt dậy, gương mặt nghiêm nghị, gật đầu mạnh:

"Có khả năng! Chúng ta đã bỏ sót điều này.”

“Có lẽ hắn không phải kẻ yếu, mà chỉ gặp phải những thiên tài mạnh hơn mà thôi.”

“Nhưng nếu mỗi lần đều sống sót, thì thằng nhóc này ít nhất cũng là một tài năng.”

“Ngươi cứ điều tra đi, nhất định phải tìm được hắn.”

“Không đúng! Hãy theo dõi thử thách lần sau, nếu hắn chưa chết chắc chắn hắn sẽ tham gia."

"Vậy nếu lần tới hắn chết thì sao?"

"Chết? Vậy thì hắn cứ chết thôi.”

“Thiên tài mà chết rồi thì thiên tài gì nữa."

"Thiên tài mà chết rồi thì không còn là thiên tài nữa?”

“Vậy lợn chết vẫn là lợn đúng không? Có giỏi thì đừng ăn thịt lợn đi!"

Ông già gù lưng lẩm bẩm mắng chửi, Lý Trường An chỉ cười hì hì theo không dám có chút bất mãn nào.

"Người bớt giận, ta không có ý đó mà.”

“Chúng ta quen biết nhau 6 năm rồi, ngươi cũng hiểu ta, thật sự ta không còn tiền để đưa thêm nữa.”

“Những thiên tài kia đâu có mang tiền vào thử thách đâu. Giờ ta thực sự rất cần tiền.”

“Vả lại, đây cũng là một vụ có chút rủi ro, coi như người giảm giá cho ta được không?"

Lý Trường An nghĩ rằng lúc này trông mình hệt như một tên hoạn quan nịnh bợ.

Ông lão lạnh lùng nhìn Lý Trường An, nói:

"Cái này có đáng giá hay không phụ thuộc vào người mua. Có thể bán cho người khác thì không đáng giá nhưng ta biết bán cho ngươi thì đắt giá hơn!"

"Đại ca, xin người, ta thực sự cần nó mà! Thật lòng, lần này mà không dùng được thì lần sau thứ này cũng vô dụng với ta rồi."

Lý Trường An nghiêm túc nói.

Ông già này đã hợp tác làm việc với Lý Trường An suốt 6 năm qua. Nói là hợp tác nhưng thực chất là mỗi lần Lý Trường An đến đều là mang tiền đến cho ông ta.

Tổng cộng đã là bảy triệu.

Sáu năm trời, mọi khoản tiền mà Lý Trường An kiếm được bằng đủ mọi cách đều đổ vào đây và cho đến hôm nay – hắn còn thiếu hai nghìn nữa.

Ông già vẫn không động lòng, hậm hực nói:

"Đừng làm phiền ta nữa. Ngươi thiếu hai nghìn thật sao? Lúc trước đã thỏa thuận rõ ràng là bao nhiêu thì là bấy nhiêu.”

“Trước giờ ta ăn luôn là sòng phẳng, tiền trao cháo múc. Đừng nói đến thứ này, chỉ việc ta đã đợi ngươi sáu năm cũng là quá nể mặt rồi. Nhưng đã ra giá thì không bao giờ giảm."

"Còn thiếu hai ngàn nữa thôi mà."

Lý Trường An cười khổ, bất đắc dĩ đành thú nhận:

"Đêm nay con sẽ rời đi để tham gia thử thách Thái A.”

“Ngươi cũng biết đấy, lần sau ta bị thương nặng hơn lần trước. Trong điểm thí luyện Vô Huyền vừa rồi, ta đã đụng phải một kẻ có dị năng kép.”

“Ta không biết liệu lần sau có sống sót được hay không nên thứ này với ta thực sự rất quan trọng."

"Ngươi tính đi Thí luyện thứ 8 sao?" Ông già nhíu mày hỏi.

Lý Trường An cười khổ gật đầu.

Sau một hồi suy tư, ông già lôi từ trong bộ quần áo rách nát ra hai bức tượng chim nhỏ đưa cho hắn.

"Cái này?"

Lý Trường An có chút ngạc nhiên.

"Người đã nói rằng làm vậy sẽ phá vỡ nguyên tắc của người mà?"

"Nhóc con, nhớ kỹ, nguyên tắc là để phá bỏ."

Ông già nói từng chữ một rất nghiêm túc rồi cười sảng khoái.

"Không phải tặng không đâu. Nếu ngươi sống sót, hãy cố gắng sống có ích.”

“Thiên tài chết thì vẫn là thiên tài nhưng nếu ngươi chết ngươi sẽ chẳng là gì cả."

Nói xong, ông lão không biết từ đâu rút ra một con dao mỏng chậm rãi cắm thẳng vào ngực, xuyên qua tim.

"Trên đời này, chỉ có người chết mới giữ được bí mật!"

Lý Trường An từ đầu đến cuối không nói lời nào, chỉ đưa tay về phía cổ ông lão, vặn gãy cổ ông trước khi ông tắt thở.

Đó là quy tắc của ông lão và Lý Trường An đã biết từ lâu.

Ông sẽ tự sát sau khi giao dịch hoàn tất.

Nhưng điều này quá phi lý.

Lý Trường An không tin rằng có ai đó nhận tiền xong rồi tự sát.

Chắc hẳn là một loại dị năng đặc biệt.

Vì vậy, Lý Trường An đã thử ra tay, với ý định giúp ông lão ra đi nhanh chóng.

Nhưng khi thấy cơ thể ông hóa thành tro bụi và tan biến, hắn nghĩ rằng mình không thực sự giúp được ông.

Trong mắt người khác, Lý Trường An dường như là kẻ vô nhân tính.

Nhưng lòng nhân đạo chỉ cần vừa đủ, có quá nhiều sẽ trở thành gánh nặng.

Khi trở lại quầy rượu, cô bé đang ngồi vét những hạt cơm còn sót lại trong bát. Bên trái cô có ba chiếc bát lớn và miệng bát rộng bằng cả khuôn mặt cô bé.

Lý Trường An không nhịn được bật cười.

Cô nhóc này có vẻ không muốn sống nhưng khả năng ăn thì không tệ chút nào.

"Giang Giang, đỡ lấy." Lý Trường An ném bức tượng nhỏ trong tay ra.

Giang Thủy Bộ không thèm nhìn, chỉ giơ tay lên và bắt lấy. Khi nhìn kỹ, hắn thấy đó là một bức tượng chim nhỏ bằng đồng, trông chẳng có gì đặc biệt ngoài việc khá tinh xảo.

Nhưng sau khi ngạc nhiên trong chốc lát, Giang Thủy Bộ lập tức lấy lại bình tĩnh, nhìn sang bức tượng y hệt trong tay Lý Trường An và hỏi:

"Đây là thứ mà ngươi đã mất sáu năm trời kiếm tiền để mua hả?"

"Gọi là thứ gì! Đây là ‘Ký Tương Tư’, một món đồ cực kỳ lợi hại. Trước tận thế, người ta gọi nó là pháp bảo."
Bình Luận (0)
Comment