Chương 8 -
Lý Trường An nâng niu bức tượng chim đồng trong tay không nỡ rời mắt.
Chuyện đùa à? Thứ này trị giá tận 6.998.000 đồng đấy!
Nhìn Giang Thủy Bộ cầm món đồ chơi một cách hờ hững, Lý Trường An xót xa, vội vàng giật lại từ tay Giang Thủy Bộ, trách móc:
"Ngươi có thể cẩn thận một chút không? Đây là tất cả gia sản của ta đấy."
Giang Thủy Bộ cười khẩy, thành thạo ném đống bát đĩa bên cạnh Ngũ Liễu Nhạn vào chậu rửa, vừa nhanh nhẹn rửa sạch vừa nhìn thẳng vào Lý Trường An và nói:
"Ngươi lấy toàn bộ gia sản để đánh cược vào thứ này. Nếu thua thì sao?"
"Nếu thua? Thua thì thua thôi. Khi đó, nhiều tiền cũng chẳng ích gì.”
“Chẳng lẽ ta sẽ để lại tiền làm tài sản cho ngươi? Ngươi đâu phải con ta."
Vừa dứt lời, Lý Trường An nghiêng đầu đưa tay lên bắt chiếc đĩa bay về phía mình.
Giang Thủy Bộ giật lại đĩa từ tay anh, không nói lời nào cặm cụi rửa sạch nó thêm vài lần nữa.
"Liễu Nhạn à."
Lý Trường An kéo cô bé ngồi lên ghế bên cạnh, mỉm cười nhìn cô bé, trên khuôn mặt vẫn còn dính vài hạt cơm dù đã rửa sạch.
Hắn nhẹ nhàng gạt những hạt cơm khỏi mặt cô bé và nói:
"Ta không phải người tài giỏi lắm, có chút thiên phú nhưng lại phát hiện quá muộn nên giờ ta đang cố gắng bắt lấy nó.”
“Ngươi chắc chắn giỏi hơn ta nhưng thời gian ta có để dạy ngươi cũng không nhiều. Ta sẽ rời đi ngay bây giờ, ngươi cứ ở lại với lão già khọm này."
"Này, ta chưa đồng ý nhận cô bé đâu nhé."
Giang Thủy Bộ khó chịu nhưng Lý Trường An chẳng thèm để ý đến sự phản đối của ông ta.
Lý Trường An tiếp tục:
"Ta cho ngươi một năm để học ở đây.”
“Nếu một năm sau ta không quay lại, ngươi hãy tham gia Thí Luyện. Tám lần đầu, ngươi không được phép chiến thắng, chỉ có thể cố gắng sống sót.”
“Lần cuối cùng, thắng hay sống sót là tùy ngươi quyết định.”
“Chỉ tiếc là ta không có nhiều thời gian, nếu không ta còn nhiều điều muốn dạy ngươi. Ngươi có thể coi đó là cách trả ơn ta, được chứ?"
Nói xong, Lý Trường An đứng dậy.
Hắn biết rằng cô bé sẽ không thể tiếp thu tất cả mọi thứ ngay lập tức nhưng hắn hiện giờ không còn nhiều thời gian.
Nếu lần này hắn có thể sống sót, có lẽ sẽ còn thêm một chút thời gian nữa.
Nhưng nếu không, thì cô bé tên Ngũ Liễu Nhạn này sẽ phải đối mặt với những gì mà cô cần gánh vác ở độ tuổi của mình.
Mặc dù ngươi là một quyết định bộc phát của hắn nhưng hắn vẫn rất mong đợi những điều bất ngờ mà cô sẽ mang đến trong tương lai.
Nếu hắn chết đi thì hắn hy vọng cô có thể thay ta sống một cuộc đời mới.
Lý Trường An ném bức tượng chim đồng cho Giang Thủy Bộ rồi mỉm cười quay lưng bước đi, chỉ để lại cho Ngũ Liễu Nhạn một bóng lưng.
Cho đến khi bóng lưng của hắn hoàn toàn biến mất, Ngũ Liễu Nhạn mới quay đầu nhìn Giang Thủy Bộ.
Cô luôn sợ người này, một người có vẻ ngoài xinh đẹp đến mức không phân biệt được là nam hay nữ.
"Hắn giao ngươi cho ta nhưng ta không có ý định nhận nuôi ngươi. Ta không cần một kẻ vô dụng."
Lần đầu tiên trong ngày, Giang Thủy Bộ dừng tay lau dọn.
Ngũ Liễu Nhạn không nói gì, chỉ gật đầu.
"Làm việc với ta rất mệt, cơ thể ngươi không chịu nổi đâu."
"Ta sẽ ăn nhiều hơn."
"Làm việc với ta rất nguy hiểm, ngươi sợ chết không?"
Ngũ Liễu Nhạn quay đầu nhìn về phía Lý Trường An đã biến mất, rồi nhìn Giang Thủy Bộ, gật đầu thật mạnh.
"Sợ!"
"Vậy thì ở lại đây đi. Lên lầu tắm rửa, mặc tạm đồ của ta."
Giang Thủy Bộ tiếp tục lau dọn ly tách và bàn ghế chỉ là động tác nhẹ nhàng hơn một chút.
"Sợ chết thì không lao đầu vào cái chết. Biến nỗi sợ hãi của ngươi thành động lực, khi đó ngươi mới có cơ hội sống sót."
Giang Thủy Bộ tự cười giễu mình.
"Trên đời này làm gì có ai có thể đuổi kịp bước chân của Trường An chứ, ta thật đa nghi rồi."
Những cột sáng đầu tiên đã cướp đi sinh mạng của hàng tỷ người, khiến một số quốc gia nhỏ biến mất khỏi bản đồ thế giới thậm chí những vùng đất rộng lớn chìm vào đại dương.
Trật tự xã hội gần như sụp đổ khi dị năng xuất hiện cộng thêm sự tấn công của quái thú, loài người khi ấy rơi vào khủng hoảng chưa từng có.
Vì thế, các chính quyền còn sót lại trên toàn thế giới đã liên kết với nhau, gạt bỏ mọi thù hận cũ, hợp nhất công nghệ và quân đội của mình.
Sau khi giành chiến thắng trong chiến tranh, liên minh này trở thành Đế quốc.
Bắc Thành – nơi Lý Trường An sống, thuộc khu vực Đông Châu, còn địa điểm thử thách tiếp theo lại nằm trong mười hai thành phố của Tây Châu, khu vực từng được gọi là châu Âu trước tận thế.
Không còn ranh giới giữa các quốc gia, con người tiến bộ rất nhanh về mặt công nghệ nhưng trong đời sống hàng ngày thì sự khác biệt không quá rõ rệt, chỉ đơn giản là việc đi lại trở nên tiện lợi và nhanh chóng hơn.
Thực ra, kể từ ngày tận thế đến nay mới chỉ trôi qua 30 năm. So với bất kỳ nền văn minh nào, 30 năm chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi chớp mắt không đáng kể trong dòng chảy lịch sử.
Thế nhưng trong 30 năm này, mọi người đã công nhận Đế quốc như thể nó đã tồn tại hàng trăm năm.
Tất cả mọi người đều nói cùng một ngôn ngữ, viết cùng một chữ viết.
Các chương trình giải trí gần như không còn và rất khó tìm thấy sách vở từ thời trước tận thế nhưng dường như chẳng ai thấy lạ lẫm gì về điều đó, như thể thời kỳ trước tận thế đã cách xa hiện tại rất lâu rồi.