Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Sở Hữu Dị Năng (Dịch)

Chương 30 - Chương 30 - Dở Cận Chiến

Chương 30 - Dở cận chiến
Chương 30 - Dở cận chiến

Thỉnh thoảng hắn còn thấy vài người bị sét đánh bay lên trời.

“Nhiều tên chả biết tự lượng sức mình.”

Lý Trường An lắc đầu và dừng lại.

rước mặt hắn, một người phụ nữ đeo kiếm đang tiến về phía hắn.

“Phiền phức rồi đây.”

Lý Trường An quay đầu lại, thở dài:

"Giờ ngươi còn thấy an toàn khi đi theo ta không?"

Không có ai đáp lời lại.

Tên khốn này chạy trước rồi!!!

Lý Trường An nhíu mày quay đầu bỏ chạy ngay tức khắc.

Không thể đấu lại được!

Đối thủ lần này là Tam Chính Hạ, một nữ kiếm sĩ đến từ thành phố Sakura, người đứng thứ hai về tỷ lệ thắng.

Cô ta là một kẻ đáng sợ, thậm chí còn khiến Lý Trường An e dè hơn cả Tra Lý Tư đang nghịch sấm sét ở bên kia thành phố.

Lý Trường An không thích những kẻ mang theo kiếm bên người.

Hắn giỏi chiến đấu cận chiến và Tam Chính Hạ kia cũng vậy.

Lý Trường An không lãng phí thời gian nhìn lại.

Chỉ cần đối phương vẫn tiếp tục truy đuổi, sát ý bám theo như hình với bóng, ngay cả một người bình thường cũng có thể nhận ra.

Lúc thì như một loài bò sát luồn lách dưới những tòa nhà cao tầng, khi lại như một con khỉ leo trèo trên những tàn tích, Lý Trường An dốc hết sức lực.

Nhưng lần này, hắn không chạy vào cống ngầm vì nơi đó quá trống trải, không dễ để cắt đuôi cô ta.

Trong hầu hết các trường hợp, hệ thống cống ngầm phức tạp có thể giúp hắn dễ dàng thoát khỏi kẻ truy đuổi.

Nhưng bây giờ thì ngược lại, sự trống trải của nó khiến bất kỳ âm thanh nào cũng trở nên rõ ràng.

Rêu phong bám khắp nơi dễ để lại dấu vết.

Hắn đã chạy suốt nửa giờ, cố gắng tránh các dị năng giả khác trên đường.

Khi dừng lại, Lý Trường An thở hổn hển, cảm giác mệt mỏi từ lâu mới lại ùa đến.

Trong nửa giờ đó, hắn đã vượt qua 3 thành khu. Đi thêm nữa thì sẽ ra khỏi thành phố.

Dĩ nhiên là không thể ra ngoài, vì có một vạch đen bao quanh thành phố.

Chỉ cần bước qua là phạm luật. Không ai biết hậu quả sẽ ra sao.

Những người đã vượt qua vạch từ trước đều biến mất không một dấu vết.

“Phùuu!”

Lý Trường An thở ra một hơi, bước vào một cửa hàng nhỏ đổ nát bên cạnh.

Hắn lục tìm trong đống đổ nát và phát hiện ra hai chai nước khoáng còn nguyên và uống một ngụm hết sạch.

Cảm giác lạnh lẽo bám riết từ sau lưng đã tan biến, Lý Trường An cuối cùng cũng thấy an tâm.

Dù sao đây cũng là Bắc Thành, hắn không tin có ai quen thuộc với nơi này hơn hắn!

Gần biên giới rồi, có lẽ hắn sẽ nghỉ ngơi lại đây hôm nay.

Mà cho dù khoảng cách khá xa thì Lý Trường An vẫn có thể nhìn thấy trận chiến ở phía xa vẫn chưa dừng lại.

Sấm sét vẫn chưa tắt mà còn dữ dội hơn.

Không biết giới hạn thể lực của những tên có thiên phú trời ban kia ở đâu.

Vừa nhắm mắt lại, Lý Trường An đột nhiên mở bừng mắt. Cách đó hai trăm mét, Tam Chính Hạ đang từ từ tiến tới.

“Ngươi rất quen thuộc với nơi này sao?” Bước đi của Tam Chính Hạ không nhanh nhưng đều đặn và bình tĩnh như mọi khi.

Lý Trường An đứng dậy.

Lần này, hắn không chọn cách chạy trốn nữa.

Nếu đã chạy nửa thành phố mà vẫn không thoát được có nghĩa là đối phương có cách để truy đuổi hắn.

Vậy thì chỉ còn cách chiến đấu đến chết thôi!

Nhìn Lý Trường An lùi lại hai bước giấu mình vào bóng tối, Tam Chính Hạ cảm nhận được một luồng sát ý lạnh lẽo quét qua cơ thể, như thể hàng ngàn con kiến bò qua, khiến cô ta nổi da gà.

“Ta sẽ không giết ngươi ngay.”

“Ngươi có vẻ rất quen thuộc với nơi này, giống như đã từng sống ở đây.”

“Ta rất hiếu kỳ về ngươi đấy.” Tam Chính Hạ rút kiếm ra.

Khoảng cách giữa hai người chỉ còn chưa đầy năm mươi mét.

Khi Lý Trường An biến mất, khoảng cách đó lại nhanh chóng thu hẹp và sau đó lại giãn ra, cứ thế lặp đi lặp lại.

Một viên đá từ đống đổ nát bắn về phía Tam Chính Hạ như một mũi tên nhưng ngay lập tức bị cô ta chém thành bụi.

Tam Chính Hạ cao chưa đến một mét bảy, chiều dài cánh tay khoảng 65 cm, lưỡi kiếm dài khoảng 80 cm.

Điều này có nghĩa là phạm vi tấn công của cô ta rơi vào khoảng một mét rưỡi!

Lý Trường An thầm tính toán khoảng cách, chân đôi vẫn không ngừng di chuyển.

Giống như một ác quỷ ẩn mình trong bóng tối, bất kỳ góc khuất nào cũng có thể trở thành nơi hắn ra tay.

Một viên đá lại bay về phía Tam Chính Hạ từ một góc độ khác nhưng như dự đoán nó cũng bị cô ta chém vụn trước khi chạm tới.

Lý Trường An đã tính toán kỹ.

Khoảng cách giữa hắn và Tam Chính Hạ là khoảng một mét rưỡi, vừa vặn nằm trong tầm với của cô ta.

Mỗi viên đá đều bị chém gục ngay khi chúng chạm vào rìa tầm tấn công của Tam Chính Hạ.

Cô ta không cần di chuyển nhiều, chỉ cần điều chỉnh nhẹ cánh tay và kiếm của cô ta sẽ cắt nát mọi thứ trong vòng đó.

Không chỉ dựa vào lưỡi kiếm mà chỉ với mũi kiếm, Tam Chính Hạ đã có thể phá tan mọi đòn tấn công của Lý Trường An.

Hiện tại, Lý Trường An vẫn chưa thể đoán ra dị năng của cô ta là gì nhưng ít nhất hắn đã có một cái nhìn tổng quan về kỹ năng kiếm thuật của cô ta.

"Ngươi đang thăm dò dị năng của ta sao?" Tam Chính Hạ đột nhiên lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không biểu lộ cảm xúc,

“Ngươi làm vậy cũng vô ích thôi.”

“Ra đây trả lời ta một số chuyện rồi ta có thể trực tiếp nói cho ngươi biết."

Sức mạnh của cô ta rất khủng khiếp! Đó là đánh giá của Lý Trường An về Tam Chính Hạ.
Bình Luận (0)
Comment