Chương 31 -
Và cô ta cũng rất ngây thơ! Cũng là nhận định của Lý Trường An.
Cái mánh khóe rẻ tiền này cao tay quá nhỉ.
Những lần tung chiêu đơn giản thăm dò đã gần kết thúc.
Trong lúc ẩn mình trong bóng tối, Lý Trường An nhặt một viên đá nữa, lần này hắn không ném ngay lập tức mà cẩn thận đợi thời cơ.
Khoảng cách giữa hắn và Tam Chính Hạ vẫn duy trì nhưng đột nhiên hắn lao vút ra khỏi góc tối như một con mãnh thú, tấn công bất ngờ từ phía sau.
Tam Chính Hạ xoay người nhanh như chớp, kiếm của cô ta vung lên trong một đường cong hoàn mỹ nhưng cô ta chỉ chém trúng không khí.
Lý Trường An đã lùi lại ngay khi kiếm của cô ta vừa tiếp cận, tiếp tục di chuyển với tốc độ nhanh chóng giữa những đống đổ nát, tận dụng sự phức tạp của địa hình để tránh đối đầu trực tiếp.
Hắn không phải là đối thủ của Tam Chính Hạ trong một trận đấu kiếm trực diện và hắn biết điều đó!
Mọi bước di chuyển của hắn đều nhằm đánh lạc hướng, gây rối loạn, buộc đối thủ phải rơi vào những tình huống bất ngờ.
Dù không thích thú với những cuộc chiến kiểu này, Lý Trường An hiểu rằng chiến thuật duy nhất là kéo dài thời gian, làm mệt mỏi Tam Chính Hạ, buộc cô ta phải phạm sai lầm.
Kỹ năng của cô ta quá xuất sắc nhưng không ai có thể ở một tư thế hoàn hảo mãi mãi.
Tam Chính Hạ dường như cũng nhận ra ý định của Lý Trường An.
Cô ta cười khẽ, đôi mắt sắc bén nhìn quanh, dự đoán hướng tấn công tiếp theo của hắn.
“Ngươi nghĩ có thể cầm cự lâu đến vậy sao? Không ai có thể thoát được kiếm của ta đâu.”
Tam Chính Hạ thì thầm, giọng nói không hề mang tính đe dọa mà như thể khẳng định một sự thật hiển nhiên.
Nhưng Lý Trường An không đáp, chỉ tập trung vào nhịp thở của mình, từng bước di chuyển đều có tính toán.
Từng hành động của hắn đều rất cẩn trọng.
Hắn đang chờ thời cơ thích hợp… chờ khoảnh khắc khi kiếm của Tam Chính Hạ không còn chính xác nữa sẽ….
Đột ngột, một tiếng động nhỏ vang lên từ phía sau Tam Chính Hạ.
Cô ta phản ứng ngay lập tức, xoay kiếm lại. Nhưng không có ai ở đó—chỉ là một viên đá rơi xuống từ bức tường đổ nát.
Đây rồi!
Lý Trường An tận dụng khoảnh khắc đó, lao tới như một bóng ma vung dao găm về phía Tam Chính Hạ từ một góc khuất.
Ngay khi lưỡi dao của hắn chỉ còn cách Tam Chính Hạ vài centimet, cô ta quay lại nhanh như chớp.
Nhưng lần này, Lý Trường An đã tính toán kỹ.
Hắn thay đổi hướng tấn công ngay trước khi cô ta kịp chém tới, cú đâm của hắn chuyển thành một đòn tấn công vào cổ tay cầm kiếm của cô ta.
Kiếm của Tam Chính Hạ đánh trượt, trong khi dao găm của Lý Trường An chạm vào tay cô ta, chỉ một chút lực nữa là đủ để cướp lấy thanh kiếm đấy.
Nhưng thay vì rơi xuống, kiếm của Tam Chính Hạ phát ra một ánh sáng chói lóa.
Ngay khi lưỡi kiếm chạm vào, Lý Trường An cảm thấy một luồng điện giật mạnh qua người khiến hắn khựng lại trong chốc lát.
Tam Chính Hạ mỉm cười: “Ngươi nghĩ rằng có thể dễ dàng lấy được kiếm của ta đến thế sao?”
Lý Trường An cắn răng, cảm giác tê liệt lan ra khắp cơ thể.
Hắn nhanh chóng lùi lại nhưng sát ý của Tam Chính Hạ đã hiện rõ.
Cô ta không cho hắn cơ hội chạy trốn nữa.
“Ta đã quá kiên nhẫn rồi.”
Cô ta nói thầm thì, thanh kiếm của cô ta giờ như một cơn bão điện sẵn sàng kết liễu Lý Trường An ngay tức khắc.
Chỉ còn một cơ hội!
Lý Trường An nghĩ, hắn phải đưa ra quyết định trong tích tắc.
Những viên đá bay về phía Tam Chính Hạ đột ngột biến thành hàng chục viên cùng với hơn mười mảnh vỡ lớn như đầu người ập tới.
Lý Trường An theo sau những viên đá vụn, nhảy từ trên cao xuống, giấu mình hoàn toàn sau các mảnh vỡ trông giống như một quả cầu có bốn chân.
Hiếm khi hắn nắm chặt con dao găm này trong tay.
Con dao này, mua với giá mười lăm tệ ở một quầy hàng vỉa hè.
Phần lớn thời gian chỉ dùng làm dụng cụ bếp giờ đang được sử dụng như một "hung khí" tạm thời.
Những mảnh đá bị phá hủy ngay khi chạm tới Tam Chính Hạ và ngay sau đó, Lý Trường An lộ diện từ phía sau những mảnh vỡ.
Trước khi kịp đâm dao ra, Lý Trường An đã cảm thấy lạnh buốt sau lưng.
Linh cảm về cái chết đã lâu không xuất hiện giờ đây bao trùm lấy hắn.
Không thể tiếp tục tấn công, hắn buộc phải xoay người gấp đến mức gần như tự làm gãy cột sống thay đổi điểm đáp của mình.
Ngay khi vừa đặt chân xuống, hắn lập tức lăn tròn trên mặt đất đồng thời nghe thấy tiếng rách kinh hoàng từ cổ chân.
Tam Chính Hạ không lập tức truy đuổi.
Như đã nói, cô ta chưa có ý định giết Lý Trường An ngay.
Cô ta chỉ đứng đó, cầm thanh kiếm một cách nhàn nhã, nhíu mày nói:
“Chẳng có chút tinh thần của một võ sĩ, chỉ là bản năng săn mồi của một con thú hoang thôi.”
Lý Trường An từ từ đứng dậy, không vội vàng.
Đối phương chưa ra tay, nên hắn không cần phải tiếp tục làm tổn thương cơ thể mình.
Hắn tranh thủ thời gian cô ta nói chuyện để hồi phục thêm chút sức lực.
Máu chưa kịp chảy ra nhưng hắn đã biết mình vừa phải chịu đựng điều gì.
Như thể bị một tờ giấy A4 mỏng manh cắt qua.
Khi hắn đứng lên, những vết thương trên cơ thể mới tách ra, máu nhuộm đẫm chiếc áo rách nát.
Đau nhói từ cổ chân bắt đầu lan lên trên.
Lý Trường An chậm rãi lùi lại.