Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Sở Hữu Dị Năng (Dịch)

Chương 46

Chương 46 -
Chương 46 -

Người đó mặc giáp băng, toàn thân được bao phủ trong lớp băng lạnh.

Lại một dị năng giả hai hệ và lần này là hai hệ cực kỳ thích hợp cho chiến đấu!

Lý Trường An nuốt nước bọt.

Hắn có linh cảm rằng, mặc dù số người còn lại vẫn chưa đến một phần ba nhưng trận chiến quyết định đã bắt đầu rồi!

Chương 28: Cùng Đi Với Ta

Ngọn lửa trên bầu trời rực cháy, lại chiếu sáng cả thành phố, kẻ ra tay là một người có mái tóc vàng và đôi mắt xanh, hệt như một vị thần giáng thế.

Từ khi bước vào đấu trường thử thách, đối phương đã luôn cố gắng giảm sự hiện diện của mình xuống mức tối thiểu.

Dù là một dị năng giả gần đạt cấp S nhưng gã lại tránh mọi cuộc chiến cho đến tận lúc này.

Khi gã ra tay, sức mạnh bộc phát vô cùng dữ dội.

“Tra Lý Tư, ngươi còn nhớ ta không?”

“Ba năm trước ta đã thua dưới tay ngươi, ngươi còn cướp mất Ngải Toa của ta! Hôm nay ta đến để trả thù!”

Nghe tiếng gào thét phẫn nộ ấy, Tra Lý Tư nhíu mày nói:

“Ngươi là Tát Nhĩ Mạn?”

“Ta không cướp cô ta, cô ấy tự dính lấy ta.”

“Hơn nữa, ta cũng chẳng nhận cô ta, cô ta muốn bỏ thuốc mê ta nên ta đã đánh gãy tay chân cô ấy.”

“Đủ rồi!”

Tát Nhĩ Mạn gầm lên, trên đầu hắn bùng lên ngọn lửa cam rực rỡ.

“Ngải Toa của ta trong sáng và thuần khiết như thiên thần, ngươi còn dám vu khống cô ấy! Chính ngươi đã làm ô uế cô ấy!”

Tra Lý Tư không hài lòng:

“Ta không nói dối!”

“Nếu ta nhớ không lầm, cô ta nói với ta rằng cô ta rất giỏi làm chuyện đó và có thể cho ta một đêm tuyệt vời.”

“Vệ sĩ của ta còn nói rằng cô ta thường thu ba nghìn đồng cho dịch vụ này.”

“Đủ rồi, câm miệng!”

Tát Nhĩ Mạn điên cuồng hét lên, phóng ra hàng loạt mũi băng giáo từ phía sau.

Lý Trường An đứng nghe mà mặt ngẩn ra.

Vừa di chuyển, hắn vừa bấm tai nghe, nói:

“Kế hoạch có lẽ phải thay đổi. Tên Tra Lý Tư này còn biết dùng lời nói để chọc tức đối thủ, hắn không phải một kẻ chỉ biết dùng vũ lực.”

“Ừm…”

Văn An Nhiên nghe xong cũng cạn lời — tại sao anh ta lại cảm thấy Tra Lý Tư chỉ là một tên ngốc ngơ ngẩn nhỉ?

Không có sự liên minh nhưng dường như có một sự thỏa thuận ngầm.

Khi Tát Nhĩ Mạn tấn công tiên phong, những kẻ ẩn mình trong bóng tối cũng bắt đầu chuẩn bị ra tay.

Tra Lý Tư quá mạnh, mạnh đến mức làm cho cuộc thử thách này mất cân bằng khiến hầu hết những người tham gia đều coi hắn là mối nguy lớn nhất.

Điều này cũng vì Tra Lý Tư không bao giờ che giấu sức mạnh của mình.

Hắn, giống như dị năng của mình, rực rỡ và chói lọi như sấm sét.

Ngay từ đầu, Tra Lý Tư đã không định giấu giếm năng lực của mình.

Mục tiêu của hắn là càn quét, tiêu diệt tất cả để chiến thắng trong tư thế bất khả chiến bại.

Với những người như vậy, nếu không trực diện đối đầu thì suy nghĩ của họ cũng sẽ bị kìm nén.

Sau Tát Nhĩ Mạn, một dị năng giả kỳ quái xuất hiện từ phía sau Tra Lý Tư lặng lẽ vung một thanh đao răng cưa xuống.

Thanh đao chém vào cách Tra Lý Tư khoảng một thước bị chặn lại bởi một màn chắn điện trong suốt.

Dòng điện quấn lấy lưỡi đao nhưng không ảnh hưởng đến kẻ tấn công.

Khi Tra Lý Tư quay đầu lại thì kẻ tấn công đã biến mất, đến và đi không để lại dấu vết.

“Dị năng Bóng Tối, Tra Lý Tư có ánh sáng sấm sét bao quanh nên không có bóng.”

“Tên đó đã tấn công từ bóng của băng giáo do Tát Nhĩ Mạn ném ra.”

Lý Trường An dừng lại phân tích.

“Người đó tấn công bằng cơ thể thật, vì vậy không phải là dị năng cấp A, cùng lắm chỉ là cấp C.”

Văn An Nhiên hỏi:

“Vậy tiếp theo là gì?”

Lý Trường An mỉm cười:

“Dị năng Bóng Tối cấp C không có phạm vi quá lớn. Hắn phải ở trong vòng bán kính 200 mét tính từ mục tiêu.”

“Ta có thể xác định vị trí của hắn từ đó.”

“Ta hiểu rồi.”

Văn An Nhiên thở dài vài giây sau nói tiếp:

“Hắn ở phía nam, hiện đang di chuyển, có vẻ như đang đổi vị trí.”

Lý Trường An nở nụ cười rộng, một kẻ sở hữu dị năng Bóng Tối cấp dưới A chẳng khác gì một điểm thưởng dễ dàng!

Vài phút sau, Lý Trường An đã đến gần vị trí mà Văn An Nhiên nói, tìm một góc thích hợp và ngước nhìn lên bầu trời.

Cuộc chiến giữa Tra Lý Tư và Tát Nhĩ Mạn vẫn tiếp tục.

Tát Nhĩ Mạn rất mạnh, sức nóng của ngọn lửa có thể cảm nhận được từ hàng trăm mét.

Lần đầu tiên, Tra Lý Tư đã chịu tổn thương.

Tóc của hắn bị cháy xém.

Dưới sức nóng khủng khiếp này dù Tra Lý Tư không bị thương, hắn cũng không thể tránh khỏi hoàn toàn.

Những giọt mồ hôi lớn đã thấm ướt áo hắn, mái tóc vàng mềm mượt bắt đầu xoăn và cháy sém.

Lý Trường An kiên nhẫn chờ đợi.

Chỉ cần tên dị năng Bóng Tối ra tay một lần nữa, hắn chắc chắn sẽ xác định được vị trí của tên đó.

Không phải đợi lâu, khi một mũi băng giáo khác va vào màn chắn điện và tan vỡ, bóng người kia lại xuất hiện bên cạnh Tra Lý Tư chém ngang một nhát nữa nhưng lại không thành công.

Tìm thấy ngươi rồi!

Lý Trường An mỉm cười.

Khi Bóng Tối kích hoạt dị năng, ánh mắt của kẻ đó sẽ phải hướng về phía bóng đen mà hắn điều khiển.

Hơn nữa, dị năng này được kích hoạt trong khoảnh khắc, rất khó để thay đổi tư thế ngay lập tức.

Dựa vào hướng mà kẻ đó nhìn khi xuất hiện từ bóng đen, Lý Trường An có thể xác định được nơi hắn ẩn nấp.

Lý Trường An nhanh chóng tìm theo hướng đó.

Khi ngửi thấy mùi tóc cháy trong không khí, hắn biết mình đã sắp tìm thấy mục tiêu.

Kẻ dị năng giả kia đang cố di chuyển vị trí thì quay đầu lại và nhìn thấy Lý Trường An đang theo sát phía sau.

Không hề tỏ ra hoảng loạn, hắn lập tức biến mất khỏi tầm mắt.

Lý Trường An xoay người, dùng khuỷu tay đánh mạnh về phía sau, nghe thấy một tiếng rên rỉ trầm thấp.

Cú đánh trúng đích vào mạng sườn của đối phương nhưng hắn không dừng lại mà tiếp tục lao lên phía trước.

Khi dị năng Bóng Tối bị giải trừ và kẻ đó xuất hiện tại chỗ, Lý Trường An đã đứng ngay trước mặt tến đó.

Một cú đấm đánh sập lồng ngực đối thủ, Lý Trường An mỉm cười nói: “Chào thân ái.”

Quá dễ dàng, dễ đến mức khiến người ta tưởng mình rất mạnh.

Nhưng Lý Trường An biết rõ, kẻ đó quá yếu.

Dù tâm lý của hắn không tồi nhưng cách hắn sử dụng dị năng quá đơn giản.

Sau khi quan sát cách tên này ra tay hai lần, Lý Trường An đã có thể xác định mức độ hiểu biết của hắn về dị năng.

Một dị năng giả Bóng Tối sử dụng đúng cách phải liên tục di chuyển giữa các bóng đen chứ không phải mỗi lần sử dụng dị năng xong lại quay về vị trí cũ.

Lý Trường An vác kẻ địch vẫn còn thoi thóp lên vai, chạy thẳng về phía Tra Lý Tư và Tát Nhĩ Mạn đang chiến đấu.

Đây là con đường nguy hiểm nhất nhưng cũng là an toàn nhất.

Nửa phút sau Lý Trường An đã tới trước mặt Văn An Nhiên.

“Nhanh lên! Phải cho hắn tắc thở, giải quyết gọn đi.”

Lý Trường An vội vàng lấy con dao từ trong túi áo ném sang cho Văn An Nhiên

Dù con dao này không đẹp mắt nhưng nó lại rất sắc bén.

Dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Văn An Nhiên cũng theo bản năng ra tay, chém một nhát dứt khoát.

Ngay sau đó, anh ta nghe thấy âm thanh thông báo điểm thưởng mà chỉ mình anh ta có thể nghe được.

“Phù, may quá, kịp lúc rồi.” Lý Trường An thở phào nhẹ nhõm.

Văn An Nhiên ngơ ngác hỏi:

“Ngươi chạy tới đây vội vàng chỉ để giúp ta kiếm điểm thôi à?”

Văn An Nhiên vẫn còn đang ngơ ngác chưa kịp phản ứng thì Lý Trường An đã lục lọi xong mọi thứ từ tên dị năng giả kia rồi kéo anh ta chạy tiếp.

"Đi thôi, nơi này không thể ở lại nữa.”

“Tát Nhĩ Mạn đang dần trở nên điên cuồng, ta lo hắn sẽ sử dụng cách tự sát để kéo Tra Lý Tư chết theo.”

“Chúng ta phải rời xa nơi này càng sớm càng tốt."

Vừa chạy, Lý Trường An vừa lắc đầu:

"Tiếc thật, đạn của khẩu súng bắn tỉa còn quá ít, phải tiết kiệm."

“Chỉ còn 3 viên thôi.”

"Tra Lý Tư có thể dùng lá chắn của mình để chặn mọi đòn tấn công, từ dao đến băng giáo của Tát Nhĩ Mạn. Ta cũng không chắc đạn từ khẩu súng này có thể bắn thủng lá chắn đó hay không, ngươi cứ cố giữ đạn lại đừng ra tay bừa bãi."

Văn An Nhiên gật đầu, tâm trí vẫn lơ lửng dường như đang suy nghĩ điều gì khác.
Bình Luận (0)
Comment