Chương 47 - Cục Diện Rõ Ràng
Những thông tin mới nhất được liên tục truyền lên cấp trên, vượt qua bốn đại thành của Đông Châu và cuối cùng đến được thủ đô hiện tại của đế quốc - Thông Thiên Thành, nơi nằm tại giao điểm của ba đại châu.
Toàn bộ thành phố này chỉ có duy nhất một tòa kiến trúc cao chọc trời chiếm diện tích 600.000 km² và không ngừng mở rộng thêm.
Vừa là Thông Thiên Thành, vừa là Thông Thiên Tháp.
Quân bộ đặt tại tầng giữa của tòa tháp nơi ba đại Nguyên soái đóng quân.
Trong số đó, Vương Kiến Quân là vị Nguyên soái thường trú tại đây, ông ta người lớn tuổi nhất nhưng cũng không ai dám nghi ngờ sức chiến đấu của ông ta.
Những định luật của thế giới hậu tận thế dường như không còn áp dụng lên người đàn ông già cả này.
“Nguyên soái, có báo cáo từ Tây Bắc!”
Một binh sĩ với ba bông hoa trên cầu vai gõ cửa, lòng bàn tay lạnh ngắt vì căng thẳng.
“Vào đi!”
Ở bên trong phòng, Vương Kiến Quân tay nâng tách trà, thổi nhẹ hơi nóng bốc lên.
Ông ta nhận lấy báo cáo từ tay cấp dưới, cười nhạt:
“Con hổ mọc cánh kia chắc chắn là con đã trốn thoát mười năm trước, giờ cũng đã trưởng thành và dám quay lại cắn chúng ta à.”
“Nguyên soái, tuyến phòng thủ Tây Bắc bị phá hủy ba mươi dặm, các binh lính ở đó e là không trụ nổi nữa. Sĩ quan S cấp, Lãnh Giáo Úy, đã bị tấn công bất ngờ và hy sinh rồi.”
Binh sĩ dù lo lắng nhưng cố kìm nén cảm xúc.
“Chuyện nhỏ như thế sau này đưa thẳng cho Đặc Chiến Bộ lo liệu đi!”
“Mỗi năm đổ bao nhiêu tiền vào đó, chẳng lẽ ngay cả việc này cũng phải làm phiền đến lão già này?”
Vương Kiến Quân hờ hững vứt tờ báo cáo lại với chất giọng lạnh lùng:
“Bảo cái thằng oắt con đó, Thí Luyện xong thì làm được trò trống gì! Đừng chỉ giết người của mình, ra ngoài mà giết quái thú đi kìa!”
“Cho hắn ba ngày, hai ngày đi và về, một ngày để giải quyết việc này không thì cả Đặc Chiến Bộ dọn đồ mà cuốn gói hết đi!”
Ra khỏi cửa, binh sĩ tự vỗ vào mặt mình - Mình thật rảnh hơi mới nhận cái nhiệm vụ này!
….
“Ngươi có thể chậm lại chút được không?”
“Bộ đàm tín hiệu kém, ra khỏi vùng phủ sóng là ta chẳng nghe được nữa đâu!”
Tiếng của Văn An Nhiên vang lên trong tai nghe, Liên Trường Lý Trường An chần chừ vài giây rồi giảm tốc độ đồng thời thấp giọng nói:
“Tốc độ của ngươi quá chậm, ta không thể đi quá gần được.”
“Nếu bị người khác phát hiện chúng ta liên minh, họ sẽ ưu tiên tấn công chúng ta đấy.”
“Ngươi bớt nhảm thôi!”
Văn An Nhiên tức giận, anh ta đã thở hổn hển vì cố gắng theo kịp:
“Người bình thường cũng chỉ được thế này, ta đâu phải dị năng hệ Cường hóa!”
“Thì ta cũng vậy mà.” Lý Trường An đáp lại thản nhiên nói lại.
Văn An Nhiên nghe thế tức nghẹn cả họng.
Bên kia bộ đàm Lý Trường An tiếp tục nói:
“Ngươi là dị năng giả, thể chất của ngươi mạnh hơn người thường nhưng kỹ năng ‘Cầu may tránh ác’ không trực tiếp nâng cao sức chiến đấu của ngươi.”
“Ngươi phải học cách tận dụng tối đa cơ thể mình, nếu không, ta khó mà bảo vệ ngươi.”
“Được rồi, ngươi nói làm thế nào nào?”
Đối diện với chuyên gia, Văn An Nhiên không muốn tranh luận thêm.
Lý Trường An chính là ví dụ rõ ràng nhất về việc người không có dị năng đánh bại dị năng giả.
“Bây giờ chúng ta đang trong giai đoạn Thí luyện nên không thể luyện tập nhiều được.”
“Ngươi cứ bám gần ta, giả vờ như đang theo dõi ta, học cách ta di chuyển, sau khi Thí luyện kết thúc, ta sẽ dạy ngươi kỹ càng hơn.”
Lý Trường An nói, dừng lại chờ Văn An Nhiên theo kịp.
Từ khi tận thế bắt đầu, dị năng đã trở thành thứ tỏa sáng, thay thế hoàn toàn lối sống cũ của nhân loại.
Tuổi thọ trung bình tăng lên và giới hạn của cơ thể cũng được đẩy cao.
Chỉ cần rèn luyện lâu dài, chạy 100 mét dưới 7 giây cũng chẳng còn gì khó khăn.
Đó là một sự tiến hóa toàn diện nhưng rất ít người giống như Lý Trường An, kiên trì rèn luyện cơ thể đến mức này.
Hắn không có sự lựa chọn nào cả, nếu có lựa chọn khác thì chẳng ai muốn tự đày đọa mình như vậy hét.
Đã ba ngày trôi qua từ khi nhận được khẩu súng bắn tỉa. Tát Nhĩ Mạn đã chết trong tay Tra Lý Tư, một cái kết không có gì bất ngờ. Có lẽ từ đầu Tát Nhĩ Mạn đã quyết tâm cùng chết với kẻ địch.
Vụ nổ tự sát cuối cùng của Tát Nhĩ Mạn làm đỏ rực cả nửa bầu trời, nửa còn lại là địa ngục băng giá. Ngay trước khi tự nổ, Tát Nhĩ Mạn đã đột phá lên S cấp, nếu điều này đến sớm hơn chút, có lẽ hắn đã có thêm chút cơ hội sống sót. Nhưng số phận thật trớ trêu.
Cái chết của Tát Nhĩ Mạn như một thảm họa, thành phố vốn đã tan hoang nay lại sụp đổ thêm phân nửa.
Cộng thêm phần bị Tra Lý Tư phá hủy trước đó, thành phố này gần như không còn tòa nhà nào cao quá ba tầng.
Không gian sinh tồn tiếp tục thu hẹp nhưng số người chết cũng không ít. Vụ nổ của Tát Nhĩ Mạn đã mang theo hai mươi người đứng xem, những kẻ tưởng rằng đứng cách đó trăm mét là an toàn.
Bây giờ, trên bảng đếm trên bầu trời hiển thị rõ ràng: Người sống sót: 31 và bên dưới là bảng xếp hạng ba người dẫn đầu.
Hạng nhất: Tra Lý Tư, 34 điểm.
Hạng nhì: Văn An Nhiên, 22 điểm.
Hạng ba: Lý Trường An, 7 điểm.
Một khoảng cách khổng lồ!
Lý Trường An cũng không ngờ mình lại lọt vào bảng xếp hạng top 3.
Khi bảng xếp hạng vừa xuất hiện, hạng ba vốn không phải là hắn mà là một gã tên Bố Luân, với 11 điểm.