Chương 60 - Không Còn Là Thiếu Niên
“Ta đã đói ba ngày, phải lục lọi thùng rác trên đường tìm đồ ăn rồi gặp một người đàn ông nói rằng sẽ cho ta thức ăn. Thế là ta đi theo hắn.”
“Tưởng chừng trời không tuyệt đường người nhưng cuối cùng hắn chỉ định bán ta vào một ổ điếm”
“Ta giết hắn rồi lấy tiền bỏ trốn!”
“Lúc vừa giết xong, ta chỉ cảm thấy buồn nôn nhưng không ăn thì sẽ chết đói nên ta nôn xong lại ăn, rồi lại nôn, ghê tởm đúng không?”
“Dị năng của ta có thể chỉ đường cho ta, còn cho ta biết ai là người tốt, ai là người xấu.”
“Ta đã gặp quá nhiều người, những kẻ dùng lời nói tử tế để che giấu ác ý của mình.”
“Nhưng ta luôn nhìn thấu bọn họ.”
“Chỉ có ngươi… sát cánh bên ngươi cho ta cảm giác an toàn, ta chưa bao giờ cảm nhận được chút ác ý nào. Tại sao trên đời lại có người như ngươi được chứ?”
Văn An Nhiên không ngừng lẩm bẩm, anh ta thậm chí không biết mình đang nói gì, chỉ cảm thấy có một cục nghẹn nơi cổ họng không nói ra không được.
Cho đến khi băng bó xong vết thương, Lý Trường An không còn lên tiếng nữa.
“Ê!” Văn An Nhiên mở to mắt, nín thở khẽ lay người Lý Trường An.
“Ngươi không sao chứ? Đừng ngủ!”
Không có phản hồi. Nhịp tim ngày càng chậm lại gần như không thể nghe thấy.
“Đừng chết mà, Lý Trường An!”
“Mau tỉnh lại đi, đừng giả vờ ngủ nữa!”
“Này! Ta không cố ý bắn trúng ngươi, ta xin lỗi! Tỉnh lại đi, đừng làm ta sợ mà!”
“Cầu xin ngươi, đừng chết được không? Đừng bỏ ta lại một mình!”
“Lý Trường An!”
Văn An Nhiên nước mắt giàn giụa, ôm chặt cơ thể của Lý Trường An, không dám buông ra.
Nhưng cơ thể trong vòng tay anh ta đang ngày càng lạnh đi.
“Ngươi thấy lạnh hả? Ta sẽ đưa áo khoác cho ngươi!”
Văn An Nhiên hoảng loạn, vội vàng cởi áo khoác, đắp lên người Lý Trường An.
Anh ta lấy ra thanh socola từ túi mình rồi cẩn thận mở miệng Lý Trường An rồi nhét vào.
“Ngươi ăn cái này đi… Ăn no rồi sẽ không lạnh nữa… Thật đấy, ngươi ăn đi mà!”
“Ngươi muốn làm ta nghẹt thở à?”
Lý Trường An chậm rãi mở mắt, cười khổ:
“Ít nhất cho ta uống nước trước đã.”
Sững sờ trong vài giây, Văn An Nhiên bừng tỉnh, vội vàng mở chai nước đưa lên miệng Lý Trường An.
Lý Trường An ngồi dậy, cầm lấy bình nước, từ từ nhấp từng ngụm.
Sau khi uống hết cả chai, sắc mặt hắn hồng hào lên nhiều.
“Ngươi không chết thật à!”
Văn An Nhiên lén lau nước mắt rồi đấm Lý Trường An một cái.
“Khụ khụ, ta không chết làm ngươi thất vọng lắm sao?”
Lý Trường An trả lại áo khoác cho Văn An Nhiên, dựa vào tường đứng lên, nhìn về phía xa.
“Tam Chính Hạ đến rồi, ngươi nên tránh xa ra.”
Văn An Nhiên kiên quyết lắc đầu, cầm lấy khẩu súng bắn tỉa đứng bên cạnh Lý Trường An.
Lý Trường An không cố gắng thuyết phục thêm.
ặc dù không hiểu tại sao mình lại sống sót nhưng tình trạng cơ thể hắn vẫn chưa ổn.
Tuy nhiên, chỉ cần Tam Chính Hạ không sử dụng Bạt Đao Trai thì hắn vẫn dám đánh cược một trận.
Hai người không phải đợi lâu, bóng dáng của Tam Chính Hạ xuất hiện ở khoảng cách vài chục mét.
Cô ta như không thèm để ý đến sự đề phòng của họ, vẫn bước tới với những bước chân nhẹ nhàng.
“Lý Trường An.” Tam Chính Hạ bất ngờ giơ tay lên vẫy chào.
Lý Trường An mỉm cười. “Tam Chính Hạ, cô định đến kết liễu ta sao?”
“Không phải đâu.”
Tam Chính Hạ lắc đầu, dừng lại khi chỉ còn cách hai người khoảng ba mét.
“Ta đến để nói lời tạm biệt. Thí luyện sắp kết thúc rồi, có lẽ sau này chúng ta sẽ không có duyên gặp lại.”
“Thí luyện sắp kết thúc? Cô định bỏ cuộc à?”
Lý Trường An nhíu mày, dù đã đoán rằng có lẽ Tam Chính Hạ không thực sự chiến đấu vì chiến thắng nhưng nghe từ chính miệng cô ta nói ra vẫn khiến anh cảm thấy khó tin.
Tam Chính Hạ không trả lời, cô ấy lấy ra một chiếc khăn tay từ trong áo, bên trong là vài chiếc bánh ngọt được gói cẩn thận.
Cô ấy cầm một miếng bánh bỏ vào miệng, sau đó đặt chiếc khăn tay cùng những chiếc bánh còn lại xuống đất.
“Ta mời ngươi ăn bánh hoa đào. Cái này đắt lắm đấy, ngươi đừng bỏ phí.”
“Nếu sau này còn gặp lại, ngươi phải mời ta ăn cái này nhé.”
Lý Trường An bối rối.
Hắn không nỡ nổi sát ý với Tam Chính Hạ, dù biết rằng cô ta là đối thủ không có thể đánh bại.
Nhưng tại sao lại có chuyện mời ăn bánh?
Liệu bánh này có tẩm độc không?
Trong lúc Lý Trường An còn đang nghi ngờ, thân hình của Tam Chính Hạ dần dần trở nên mờ ảo.
“Ngươi thực sự không có dị năng đúng không?”
“Đó là lý do ngươi được Bạt Đao Trai công nhận là một kẻ mạnh. Ta rất mong chờ ngày ngươi thức tỉnh dị năng của mình.”
Thân hình của Tam Chính Hạ hoàn toàn tan biến.
Cô ta nhìn thấu việc mình không có dị năng?
Lý Trường An kinh ngạc tột độ. Bí mật lớn nhất của hắn đã bị phát hiện.
Nói không sợ là nói dối, thậm chí hắn đã nghĩ đến việc ngay lập tức từ bỏ thử thách, rồi quay về thế giới thực để giết Tam Chính Hạ.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua.
Ai giết ai thì còn chưa rõ, hơn nữa có vẻ như Tam Chính Hạ không định công bố bí mật này. Dù vậy, Lý Trường An vẫn cảm thấy Tam Chính Hạ thật ngốc nghếch.
“Người phụ nữ này đúng là có vấn đề!”
Văn An Nhiên không vui, bĩu môi nhìn chiếc bánh ngọt trên mặt đất và định bước tới giẫm nát nó.
“Đừng!” Lý Trường An nhanh chóng ngăn lại.
“Cô ta nói cái này đắt lắm, ta còn chưa được ăn thử.”
Văn An Nhiên tức giận nói:
“Ngươi không có chút tự trọng nào sao?”
“Cô ta là kẻ địch, đồ của kẻ địch mà ngươi cũng ăn à? Ngươi không sợ cô ta bỏ độc vào bánh sao?”
“Không có độc đâu.” Lý Trường An lắc đầu.
“Ta có thể nhận ra rằng cô ấy thực sự rất thích loại bánh này, chắc chắn sẽ không bỏ độc vào.”
Cẩn thận cầm lấy khăn tay, Lý Trường An đưa miếng bánh hoa đào tỏa hương thơm ngọt ngào lên miệng.
Ngay khi cắn một miếng, hắn nở nụ cười hài lòng.
“Ngon đấy chứ! Còn một miếng này, ngươi muốn thử không?”
“Ta không cần, cảm ơn!”
Văn An Nhiên trề môi quay đi, không muốn nhìn thấy Lý Trường An tỏ ra hèn kém như vậy.
Lý Trường An suy nghĩ một chút, sau đó gói nốt chiếc bánh còn lại vào khăn và cẩn thận cất vào túi.
Mang về cho Tiểu Ngũ ăn, chắc con bé sẽ thích món này.
“Thôi, ta cũng đi đây.”
Lý Trường An vẫy tay với Văn An Nhiên rồi nhìn lên bầu trời.
Ngay khi hắn quyết định từ bỏ thử thách, một cột sáng từ trên trời giáng xuống bao phủ cơ thể hắn.
[Thí luyện Thái A kết thúc. Thí sinh Lý Trường An, được xác nhận là người sống sót, không phải người chiến thắng cuối cùng. Toàn bộ kết quả thử thách sẽ bị xóa. Quá trình truyền tống sắp bắt đầu. Vui lòng giữ nguyên vị trí. Năm, bốn...]