Chương 61 - Bóng đêm sắp đến
"Chờ đã!"
Văn An Nhiên lẩm bẩm, nhìn theo bóng dáng Lý Trường An biến mất.
Mọi thứ trước mắt quay cuồng, khi mở mắt ra lần nữa, anh ta đã rời khỏi trường thử luyện.
Nhưng khung cảnh trước mắt không phải là nơi Thí luyện Thái A mà là một không gian rực sáng.
Ngoại trừ ánh sáng thì… chẳng có gì khác.
【Người chiến thắng: Văn An Nhiên, chuẩn bị mở khóa lễ rửa tội.】
【Giết vượt cấp mười chín người, mở khóa lễ rửa tội cấp cao nhất.】
【Người chiến thắng sở hữu ba dị năng, mở khóa tiềm năng tiến hóa.】
Mười mấy cột sáng với đủ sắc màu từ các hướng chiếu xuống người Văn An Nhiên.
Những vết thương nhỏ bắt đầu lành lại, cảm giác mệt mỏi trong cơ thể hoàn toàn biến mất.
Văn An Nhiên nhắm mắt thư giãn, cơ thể như được ngâm trong làn nước ấm tựa như một đứa trẻ quay về trong lòng mẹ.
Không biết bao lâu sau, sự ấm áp bao phủ người anh ta dần tan biến.
Khi mở mắt ra lần nữa, Văn An Nhiên đã đứng trong một căn phòng nhỏ, có ghế ngồi, phòng tắm và một chiếc giường đơn.
Trên ghế đặt sẵn một bộ quần áo.
Văn An Nhiên biết đó là đồ của quân đội chuẩn bị, anh ta bước thẳng vào phòng tắm và mở vòi sen.
Hơn nửa giờ sau, sau khi đã tắm rửa sạch sẽ liền thay bộ đồ được chuẩn bị sẵn và bước ra khỏi phòng.
Bên ngoài là một người đàn ông trung niên mặc quân phục, phía sau ông ta còn có bốn cận vệ.
"Dù câu trả lời chỉ có một nhưng theo quy trình, ta vẫn phải hỏi lại."
Người đàn ông trung niên hắng giọng, nghiêm túc hỏi:
"Văn An Nhiên, ngươi có đồng ý gia nhập quân đội Đế quốc không?"
"Ta đồng ý."
Văn An Nhiên khẽ gật đầu, bình thản trả lời.
Hắn từng nghĩ mình sẽ rất vui mừng nhưng khi đối diện với giây phút này cảm giác vui sướng lại không như mong đợi.
Người đàn ông trung niên cũng mỉm cười, gật đầu:
"Ta là Chuẩn tướng Kim Tinh Hải của Đặc chiến bộ Đế quốc. Hiện tại, ta là người đứng đầu Đặc chiến bộ.”
“Từ nay về sau, ta sẽ là cấp trên của ngươi."
Văn An Nhiên khẽ nhíu mày nghi hoặc hỏi:
"Bình thường những người chiến thắng Thí luyện sẽ được đưa đến Thông Thiên Thành, nơi đó mới gặp các quan chức quân đội."
"Đúng… nhưng lần này có chút khác biệt."
Kim Tinh Hải nhún vai, từ túi ngực rút ra một bức ảnh:
"Ngoài người chiến thắng lần này, ta còn phải tìm người này. Ngươi đã đối đầu với hắn trong Thí luyện chưa?"
Nhận lấy bức ảnh, Văn An Nhiên bật cười. Người trong ảnh chính là Lý Trường An!
"Nhìn vẻ mặt của ngươi, có vẻ ngươi quen biết hắn?"
Kim Tinh Hải cười lớn, không chỉ quen biết, dường như còn có cả câu chuyện đằng sau.
"Đúng, không chỉ ta mà ba người còn lại trong Thí luyện cũng đều quen biết hắn."
Văn An Nhiên cười, trả lại bức ảnh:
"Ngươi tìm hắn có việc gì?"
Kim Tinh Hải cất ảnh, thành thật đáp:
"Hắn rất đặc biệt. Không chỉ sống sót nhiều lần trong Thí Luyện.”
“Người chiến thắng trước cũng từng bị hắn làm bị thương.”
“Bên trên đã ra lệnh, nếu có thể, tốt nhất là chiêu mộ hắn vào Đặc chiến bộ."
"Có lẽ là ngươi phí công cốc rồi."
Văn An Nhiên lắc đầu:
"Hắn tạm thời không thể gia nhập quân đội, còn một việc không thể không làm.”
“Nhưng sau này, có lẽ sẽ có cơ hội."
Có phải là sự đồng cảm giữa những người mạnh mẽ?
Kim Tinh Hải nghi hoặc nhìn Văn An Nhiên, không hiểu tại sao anh ta lại có thể chắc chắn như vậy.
Nhưng điều quan trọng hơn lúc này là đưa Văn An Nhiên trở về quân đội an toàn, vì Lý Trường An đã có người khác theo dõi không lo không tìm thấy hắn.
Trên con đường quen thuộc, Lý Trường An nhắm mắt cũng có thể đi đúng hướng.
Thu xếp nhanh gọn tiền trợ cấp và những đồ đạc cá nhân, hắn rời khỏi trường thử luyện ngay lập tức.
Mười một ngày gian nan, cuối cùng hắn cũng sống sót.
"Ánh mặt trời ngoài điểm Thí Luyện có vẻ u ám hơn một chút."
Lý Trường An cười nhạt, khoác chiếc áo choàng dài và vẫy tay đón một chiếc taxi trống.
Hắn cần đến bệnh viện.
Nhưng lần này không phải để chữa trị, vì tình trạng hiện tại không thể trì hoãn! Phải quay về Bắc Thành gặp Lâm ca.
Hắn cần mua một ít thuốc ở bệnh viện rồi đi tới chợ đen để được điều trị.
Nếu dùng thuốc chợ đen ngay thì với số tiền trên người hắn thì chẳng đủ.
Nhưng dựa vào chứng nhận người sống sót lần Thí luyện này, chắc hắn có thể mua thuốc ở bệnh viện với giá rẻ hơn nhiều.
Hơn một giờ sau, Lý Trường An bước ra khỏi một phòng khám chui, quay đầu nhìn lại với chút bất mãn.
Hắn cảm thấy mình sắp trở thành một bệnh nhân lên cơn điên loạn.
Quá đắt!
Băng có chút vết thương ngoài da mà đến mười vạn!
"Đúng là muốn bóp cổ các người luôn rồi!"
Lý Trường An thở dài, nhưng đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua.
Vì Lâm ca, hắn phải nhanh chóng quay trở về.
Thời gian điểm Thí Luyện Thái A diễn ra ngắn hơn dự tính của hắn và những lần Thí luyện sau cũng vậy.
Khi con người ngày càng mạnh hơn, thế hệ trẻ sẽ càng ưu tú hơn, có lẽ rồi sẽ đến lúc nửa số người bị giết ngay khi thử luyện bắt đầu.
Lần thử luyện cuối cùng không cần vội, vì trường thử luyện còn lại vẫn đang diễn ra.
Khi đến nhà ga, Lý Trường An mới phát hiện mình đã đến không đúng thời điểm, chuyến tàu tiếp theo phải bốn giờ sau mới khởi hành.
Hắn đành mua vé và tranh thủ thời gian ăn một bữa rồi nghỉ ngơi một chút.
Như bị một điều gì đó xui khiến, Lý Trường An quay lại con đường mà hắn lần đầu tiên đặt chân đến, cảm giác muốn gặp lại người lính cựu binh kia, muốn ăn lại mười suất mì xào và một bát canh lòng heo đầy ụ.