Chương 68 -
Thanh niên tóc vàng mỉm cười, đột nhiên giơ tay, từ đầu ngón tay tên đó bắn ra một cột sáng màu đỏ xuyên qua vai Lý Trường An.
Nhưng đó chỉ là khởi đầu, tên đó liên tục bắn ra những cột sáng từ mười đầu ngón tay.
Tuy nhiên, không cột sáng nào trúng đích.
"Ta là Lý Trường An." Lý Trường An nghiêng người tránh đòn, so với Tra Lý Tư, chiêu này quá yếu.
"Ồ, tự báo danh à?" Thanh niên tóc vàng cười khẩy nhưng đồng thời cũng bắt đầu cảnh giác và từ từ lùi lại.
Không quan tâm đến lời chế nhạo, Lý Trường An tiếp tục nói:
"Có vài lời ta muốn nói với ông ấy nhưng giờ ông ấy không thể nghe được nữa, nên ta chỉ có thể nói với ngươi, nhờ ngươi chuyển lời giúp."
Lý Trường An bất ngờ lao tới, nhanh như báo săn. Chỉ trong chớp mắt, hắn đã xuất hiện trước mặt thanh niên tóc vàng.
Tên đó vừa mới giơ tay lên thì ánh đao đã lóe sáng, bốn ngón tay rơi xuống. Tiếng hét chưa kịp phát ra, thanh đao đã đâm vào miệng tên đó, khẽ xoay một cái, nửa chiếc lưỡi cùng những mảnh răng gãy rơi xuống.
"Ta thực ra chỉ là một kẻ vô dụng."
Lý Trường An cúi người, chém đứt nửa bàn tay của hắn.
"Thậm chí còn không có dị năng."
Lưỡi đao đâm vào đầu gối, dễ dàng cắt đứt phần chân dưới.
"Ta sợ bị kỳ vọng, sợ không thể đáp ứng kỳ vọng của người khác."
Vừa nói, Lý Trường An vừa chém đứt cánh tay của hắn.
"Nhưng ta rất vui vì vẫn còn có người động viên ta."
Đôi mắt của thanh niên bắt đầu phát sáng màu đỏ nhưng tốc độ của Lý Trường An còn nhanh hơn. Hai ngón tay của hắn đâm vào hốc mắt, nghiền nát đôi mắt của tên đo.
"Cảm ơn ngươi, vì đã giúp ta nhận ra rằng, thực ra ta cũng có thể làm được điều gì đó."
Tên đó không thể phát ra tiếng thét cuối cùng.. vì đầu đã lìa khỏi cổ từ lúc nào.
"Mì xào ngươi làm quá nhiều dầu nhưng thật sự rất no."
"Giờ ta sống sót trở về rồi, ngươi sẽ không cô độc nữa."
Lý Trường An vung dao, chém xuống từng nhát vào thi thể đã chết của tên đó. Máu thịt bắn tung tóe trên mặt hắn như một lớp trang điểm thanh tao.
Hắn bỏ dao xuống, cầm khẩu súng lục trên giường.
Những người phụ nữ co rúm trong góc run rẩy sợ hãi. Mỗi tiếng súng vang lên lại có một người ngã xuống.
"Ta sẽ đưa nhiều người hơn xuống để bầu bạn với ngươi."
Lý Trường An đứng trước thi thể đáng sợ đó, rót rượu vodka nồng độ cao lên người hắn.
"Trước khi đủ can đảm để đối diện với ngươi, ta sẽ không chết.”
“Ta sẽ sống thật tốt, để chứng minh rằng những người như chúng ta cũng có thể khiến bọn chúng sợ hãi!"
Ngọn lửa bùng lên, nhanh chóng lan ra khắp tầng lầu, sau đó lan xuống tầng dưới.
Lý Trường An từng bước rời khỏi đó, trước mắt hắn không còn hình ảnh thần chết cầm lưỡi hái nữa mà từ bây giờ, hắn chính là người nắm giữ cái lưỡi hái đó.
Khi nhận thấy khói đen bốc lên từ mái nhà, đám tay chân của bang hội đang ở bên ngoài lập tức lao vào trong tòa nhà.
Họ đối mặt với một thanh niên toàn thân đầy máu bước ra.
"Ngươi..." Gã cầm đầu vừa mở miệng thì cảm thấy trời đất quay cuồng, hình ảnh cuối cùng tên đó nhìn thấy là cơ thể không đầu của chính mình.
"Vừa hay không cần đốt thêm ngọn lửa thứ hai." Lý Trường An khẽ gật đầu, tiếp tục tiến lên phía trước.
Dù đã đi rất nhiều ngõ ngách, cuối cùng Lâm Ngữ Bạch cũng tìm được người mà mình ngày đêm mong nhớ. Nhưng cô ấy chỉ thấy hắn bước vào địa bàn của Hổ bang và ngay lập tức sững người.
Chẳng lẽ hắn có liên quan đến Hổ bang? Ý nghĩ vừa xuất hiện, Lâm Ngữ Bạch lập tức gạt bỏ ngay.
Cô ấy không thể tin rằng Lý Trường An là loại người như vậy, chỉ có thể đứng ngoài chờ đợi muốn đích thân hỏi cho rõ ràng.
Cô ấy đã chờ đợi suốt ba tiếng đồng hồ, đến khi thấy khói đen bốc lên từ nóc tòa nhà đến khi đám người của Hổ bang ùa vào trong, sau đó là hàng loạt tiếng hét thảm thiết.
Cuối cùng, Lâm Ngữ Bạch không thể kiềm chế nổi sự tò mò, cô ấy lao về phía tòa nhà.
Vừa bước tới cửa, cô chạm phải ánh mắt lạnh lùng sắc bén, toàn thân cô như đông cứng lại, máu trong người như bị đóng băng, cổ họng khô khốc.
Đây có phải là người mà cô ấy đã yêu không? Hình dáng của hắn giờ đây giống như một ác quỷ khiến Lâm Ngữ Bạch không khỏi tự vấn lòng mình.
"Là cô à." Sát khí trong mắt Lý Trường An tan biến, hắn khẽ mỉm cười đầu nghiêng sang một bên và ngất đi.
"Này!" Lâm Ngữ Bạch theo phản xạ vội chạy đến đỡ lấy hắn đồng thời nhìn vào trong nhà.
Nếu không có người trong lòng đang ở trong vòng tay mình, có lẽ cảnh tượng ấy sẽ trở thành cơn ác mộng suốt đời của Lâm Ngữ Bạch.
Trên tivi đang phát một trận đấu bóng đá, tình thế giằng co, tỉ số vẫn là 0-0. Đây là một trận đấu không được phép sử dụng dị năng và cũng không có khán giả trên khán đài.
Tra Lý Tư dựa lưng vào ghế sofa đang gấp những con hạc giấy. Bên cạnh là một cô bé đáng yêu, túi áo của cô bé đã đầy ắp những con hạc.
"Anh gấp nhanh lên, chỉ cần hai con nữa thôi là đủ chín mươi chín con rồi, em có thể đem đi tặng cho George!" Cô bé với đôi mắt lấp lánh như ánh sao nói.
Tra Lý Tư mỉm cười dịu dàng: "Được, Vi Lạp, đừng vội, quà tặng người khác không thể vội vàng được."
Cô bé tên Vi Lạp đành kiên nhẫn chờ đợi.
Sau khi gấp xong hai con hạc cuối cùng và đưa cho Vi Lạp, Tra Lý Tư vẫy tay với quản gia đứng phía sau. Quản gia lập tức cúi đầu lắng nghe.