Chương 69 - Cuộc sống mỗi người đều có thứ thú vị gì đó
"Thay vị trọng tài kia đi, ta không thích bộ râu của ông ta."
Tra Lý Tư chỉ vào vị trọng tài trên màn hình.
Quản gia cúi đầu đáp lại rồi nhanh chóng bước ra ngoài.
Chỉ vài phút sau, vị trọng tài râu rậm trên tivi đã được thay thế.
Đây là một trận đấu chỉ dành cho một người xem.
Nhìn theo bóng Vi Lạp vui vẻ rời đi, nụ cười cưng chiều của Tra Lý Tư lập tức biến mất.
Anh ta đứng dậy chỉnh lại cổ áo, rồi ra lệnh:
"Bảo họ nghỉ ngơi đi, ta sẽ gặp cha."
Tra Lý Tư lên đường đến tầng thượng của tòa lâu đài, nơi anh ta gặp cha mình trong căn gác mái.
Khi đó, người đứng đầu gia tộc Phan Đức Lạp Cống, hiện tại, Khoa Ân Tư (Cornes), đang ở trong thời kỳ sung sức nhất.
Đôi mắt sắc như hổ báo nhưng thực tế lại là một người đàn ông trung niên khá hiền từ.
"Con trai yêu quý của ta!" Khoa Ân Tư bước tới ôm Tra Lý Tư một cái. "Giờ con có sẵn sàng kể cho ta nghe về câu chuyện trong cuộc thử thách chưa? Ai đã khiến con trai yêu quý của ta bị thương nặng như thế thế?"
Tra Lý Tư thở dài, không hài lòng với hành động của cha nhưng vẫn gật đầu trả lời:
"Chính xác là hai người. Một người giữ chân con, trong khi người kia dùng súng bắn tỉa từ xa giết con."
"Con cảm ơn người."
Tra Lý Tư cúi người thật sâu.
"Nếu không có bùa hộ thân của cha, con đã chết rồi."
Khoa Ân Tư nhìn đứa con trai đáng tự hào của mình, càng nhìn càng hài lòng, mỉm cười nói:
"Con là niềm hy vọng của gia tộc Phan Đức Lạp Cống. Cha không thích tranh đấu nhưng vẫn có thể chịu đựng những áp lực này.”
“Ta vẫn đang chờ con từng bước trưởng thành."
Tra Lý Tư ngước lên nhìn cha, trong khoảnh khắc này, người cha trước mặt bỗng trở nên cao lớn vô cùng.
"Được rồi."
Khoa Ân Tư khoác vai con trai, dắt anh ta đến ngồi trên ghế.
"Nói cha nghe về hai đối thủ kia, con nghĩ họ thế nào? Chỉ là bọn tiểu nhân dùng mưu mô thôi sao?"
Tra Lý Tư không ngần ngại lắc đầu:
"Không phải mưu mô, mà phải nói đó là chiến thuật. Người cản trở con có một loại dị năng rất kỳ lạ, có thể áp chế sự vận hành dị năng của con."
"Thật đáng tiếc."
Tra Lý Tư thở dài.
"Hắn là một đối thủ rất giỏi. Hắn điều khiển được cảm xúc của con và liều chết không sợ hãi.”
“Hắn là một chiến binh thực thụ. Tuy nhiên, đồng đội của hắn dường như đã quyết định hy sinh hắn, vì vậy viên đạn cuối cùng đã xé toạc cơ thể hắn.”
“Có lẽ hắn đã chết rồi."
Khoa Ân Tư cười nói:
"Không, hắn chưa chết. Có người nhìn thấy hắn rời khỏi khu vực Thí Luyện, mặc dù bị thương rất nặng."
"Vậy thì tốt quá."
Đôi mắt Tra Lý Tư sáng lên, anh ta đứng dậy, trịnh trọng nói:
"Cha, con muốn trải nghiệm cuộc sống của một người bình thường. Nếu cứ mãi dựa vào gia tộc, con sẽ không bao giờ trở thành một kẻ mạnh thực sự."
Khoa Ân Tư cau mày, dĩ nhiên ông không muốn con trai mình đi mạo hiểm hay chịu khổ.
Nhưng ước mơ lớn nhất của con trai là trở nên mạnh mẽ và với tư cách là một người cha, ông không thể ngăn cản.
Sau một hồi trầm ngâm, Khoa Ân Tư cuối cùng cũng cười khổ, nói:
"Được rồi, cha không thể từ chối yêu cầu của con trai yêu quý. Nhưng ít nhất con phải mang theo một chút tiền. Con cái nhà bình thường ra ngoài cũng phải có tiền tiêu vặt."
"Được nhưng con đi trải nghiệm cuộc sống nên không thể mang quá nhiều tiền. Con sẽ học cách kiếm tiền, nên ba mươi triệu được không cha?"VipTruyenGG.net - Chỉ 1000 đồng/ngày đọc tất cả Kho 1000++ truyện dịch miễn phí !
Tra Lý Tư là người khiêm tốn nên luôn lắng nghe ý kiến của cha.
"Không, mang theo ba mươi triệu thì không còn là trải nghiệm nữa."
Khoa Ân Tư kiên quyết lắc đầu.
"Đó chỉ là chịu khổ vô nghĩa. Thôi cứ mang 15 triệu đi. Tiết kiệm một chút thì chắc đủ dùng trong nửa tháng."
Cha thật chu đáo! Tra Lý Tư gật đầu mạnh, cảm thấy mình còn phải học rất nhiều điều.
Dù sẽ vất vả nhưng anh không hề sợ hãi, ngược lại còn rất mong chờ.
Cuộc sống của mọi người sẽ như thế nào nhỉ?
Trong nhà ăn của quân đội, hai trong số ba nguyên soái là Vương Kiến Quân và Thượng tướng Ngũ tinh Lâm Trấn đang ngồi đối diện nhau. Trong phạm vi ba mươi mét quanh họ không ai bén mảng đến gần.
Hai người này đại diện cho trung tâm quyền lực tối cao của quân đội. Hơn nữa, Vương Kiến Quân còn là một huyền thoại sống.
"Tiểu Lâm à..." Vừa mở miệng, Vương Kiến Quân đã cười toe toét.
"Không đùa đâu, mỗi lần gọi ngươi như thế, ta nhịn cười không được."
Lâm Trấn cầm bát và đôi đũa, thản nhiên nói: "Nguyên soái nên giữ tự trọng."
"Tự trọng cái gì chứ, ai chẳng biết chúng ta lớn lên cùng nhau. Báo cáo của ngươi cũng đều do ta duyệt."
Vương Kiến Quân đảo mắt.
"Từ nhỏ ngươi đã thế rồi."
Lâm Trấn đặt đũa xuống: "Có gì thì nói đi, đừng làm phiền ta ăn cơm."
Vương Kiến Quân cười ha hả: "Như thế mới đúng, anh em ta mà."
Nhìn thấy sắc mặt Lâm Trấn ngày càng tệ, Vương Kiến Quân lập tức nghiêm mặt lại, nói nghiêm túc:
"Ngươi đi Tây Bắc một chuyến đi. Ta không biết chỉ huy ở Tây Bắc là ai nhưng cứ thay hắn ta đi."
"Con mẹ nó, bọn nhóc đặc chiến thật sự không tồi. Chỉ mỗi cô gái chân dài kia mà giữ được cả một phòng tuyến, trong khi quân Tây Bắc lại chết nhiều như thế.”
“Ngươi tin nổi không?"
Lâm Trấn cau mày suy nghĩ một chút:
"Chỉ huy quân Tây Bắc bây giờ là họ Triệu đúng không? Hôm qua ta có xem báo cáo chiến sự, lực lượng đặc chiến giết 7000 con quái thú, còn quân Tây Bắc giết được khoảng một 19000 nhưng tổn thất con người đến 32000."