Chương 70 - Trở về vẫn là thiếu niên
"Không phải quá vô lý sao?" Vương Kiến Quân đập bàn tức giận.
"Ta ban lệnh quân sự cho ngươi, chuẩn bị tiếp quản ngay đi."
"Ta cho ngươi một tháng để đẩy lùi hết quái vật còn lại ra khỏi biên giới và giữ phòng tuyến cho đến khi bức tường thành được xây xong."
Vương Kiến Quân hạ thấp giọng, cười ranh mãnh:
"Tây Bắc chắc chắn phải tuyển quân.”
“Ngươi cho cháu gái ngươi nhập ngũ đi, chiến công của tháng này còn chẳng phải do ngươi quyết định sao? Đến lúc đó quay về quân bộ không phải là tốt sao?"
Đôi mắt Lâm Trấn sáng lên nhưng ông vội ho khan hai tiếng để che giấu sự vui mừng:
"Ta sẽ không thiên vị. Ta nghĩ con gái nhà họ Lâm không cần sự thiên vị đó."
"Được rồi, được rồi!" Vương Kiến Quân lơ đãng gật đầu, chuyển chủ đề một cách gượng gạo:
"Thí Luyện lần này thế nào rồi?"
Nhớ lại báo cáo của Kim Tinh Hải, Lâm Trấn không thể không mỉm cười:
"Ba dị năng giả. Ngươi chắc chắn không thể đoán được ba dị năng đó là gì nhưng ta đã quyết định sẽ đào tạo hắn để kế thừa vị trí của ta."
"Tuỳ ngươi thôi, dù sao ngươi cũng chỉ có một mình nên tự quyết định lấy đi.”
“Miễn là hắn có khả năng đó." Vương Kiến Quân hạ giọng.
"Ta đang hỏi về kẻ sống sót kia, khi nào thì dẫn hắn đến gặp ta?"
Lâm Trấn tiếp tục cầm bát đũa lên, lắc đầu nói:
"Người của chúng ta đi theo được nửa đường thì bị mất dấu. Sau khi đối chiếu ảnh với kho dữ liệu, chúng ta đã xác định được danh tính của hắn.”
“Ta vẫn đang cân nhắc có nên đến nhà hắn để bắt người hay không."
Vương Kiến Quân lắc đầu đứng dậy:
"Cho hắn thêm thời gian, vẫn còn một lần Thí Luyện nữa. Chúng ta sẽ xem xét thêm."
"Ta về nghỉ ngơi đây. Dạo này lưng ta cứ thấy đau nhức không chịu được tuổi già nữa rồi."
Nhìn theo Vương Kiến Quân rời đi, Lâm Trấn không nói gì.
Trong mắt ông, sự lo lắng sâu sắc dường như đang được giấu kín.
Trụ cột của Đế Quốc sắp sụp đổ rồi sao?
Trong không khí phảng phất mùi thuốc khử trùng, mu bàn tay như có kim tiêm… lạnh lẽo.
Vậy là mình đang ở bệnh viện sao?
Lý Trường An mở mắt ra, trước mặt hắn là một không gian trắng toát chỉ có bên cạnh giường là một màu hồng phấn.
Hình như cô ấy tên Lâm Ngữ Bạch? Nhớ lại cái tên của cô gái Lý Trường An khẽ mỉm cười, những hình ảnh cuối cùng trong ký ức hóa ra không phải ảo giác.
Cũng đúng thôi, người không liên quan gì đến mình, thì không lý nào ảo giác cuối cùng lại là cô ấy được.
Chống tay vào giường, Lý Trường An nghiêng người muốn với lấy ly nước trên bàn.
"Ngươi tỉnh rồi à."
Lâm Ngữ Bạch dụi mắt, vẫn còn chút ngái ngủ, đưa ly nước trên bàn cho hắn.
"Cảm ơn." Lý Trường An đưa tay nhận lấy, nghĩ một chút lại thấy không phải phép, liền đổi sang hai tay đón nhận.
Khi Lý Trường An uống nước, Lâm Ngữ Bạch lặng lẽ ngồi bên cạnh nhìn hắn và… không khí im lặng đến mức có phần kỳ lạ.
Sau khi âm thầm tự động viên bản thân mấy lần, Lý Trường An cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng:
"Là cô đưa ta đến bệnh viện đúng không?”
“Cảm ơn cô. Nếu không có cô, có lẽ ta đã chết rồi."
[ v i p t r u y e n f u L L . n e t - k h o t r u y ệ n d ị c h m i ễ n p h í ]
Lâm Ngữ Bạch cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Ngươi đã tiêm thuốc cấm, hơn nữa thương tích của ngươi cũng rất nặng. Lúc đưa đến bệnh viện, ngươi đã suy tim rồi.”
“Giờ ngươi còn sống là kỳ tích rồi đấy."
"Vậy à." Lý Trường An cười nhẹ, rồi hai ngườilại rơi vào trầm mặc.
Cuối cùng, vẫn là Lý Trường An mở lời trước:
"Có một điều ta luôn tò mò, năng lực của cô là xóa bỏ sát ý của đối thủ phải không?"
Câu hỏi này đã tồn tại trong lòng Lý Trường An từ lâu.
Hắn luôn muốn biết, liệu tại khu thử nghiệm, việc hắn không ra tay là do năng lực của Lâm Ngữ Bạch hay còn vì lý do khác.
"Không phải."
Lâm Ngữ Bạch lắc đầu:
"Năng lực của ta là dạng chiến đấu [Miễn dịch], có thể miễn nhiễm với các đòn tấn công dưới một mức độ nhất định.”
“Nhưng với độc tố và các tổn thương chậm thì không có tác dụng."
Không phải "dưới một mức độ nhất định" mà là "dưới mức chết chóc."
Giới hạn trên và giới hạn dưới đều phụ thuộc vào tài năng của người sở hữu năng lực!
Lý Trường An biết rõ năng lực này, đồng thời cũng mơ hồ đoán được thân phận của Lâm Ngữ Bạch.
"Ta đi lấy thuốc hôm nay cho ngươi, tiện thể báo bác sĩ là ngươiđã tỉnh." Lâm Ngữ Bạch đứng dậy rời đi.
Lý Trường An nhìn nút gọi y tá bên cạnh giường, lại nhìn gói thuốc trên bàn ghi rõ ngày hôm nay.
Ngoài cửa, Lâm Ngữ Bạch tựa lưng vào tường với vẻ mặt u sầu và rối bời.
Trong suốt thời gian Lý Trường An hôn mê, c ô ấykhông ít lần nhìn vào khuôn mặt hắn và tự hỏi:
"Đây có phải là người mà mình thích không?"
Cảnh tượng thảm khốc trong tòa nhà nhỏ lại hiện ra trong đầu cô ấy, đó thực sự là địa ngục. Những mảnh tay chân rải rác khắp nơi, máu thịt dính trên tường và trần nhà, cùng các mảnh nội tạng vỡ nát.
Đây có phải là người mình thích không? Sau khi chứng kiến cảnh tượng địa ngục này, mình còn có thể thích hắn nữa không?
Câu trả lời là không.
Bất kể Lý Trường An làm vậy vì chính nghĩa hay vì tội ác, Lâm Ngữ Bạch cũng không thể thuyết phục bản thân tiếp tục thích một người có những hành động tàn nhẫn như vậy.
Tình cảm mơ hồ không thể thắng được sự tàn khốc của thực tế.
Cô ất cười chua chát, lắc đầu, nghĩ thầm:
"Mối tình đầu của mình chưa kịp bắt đầu đã kết thúc rồi. Dù thế nào đi nữa, mình cũng không thể thuyết phục bản thân yêu một người tàn nhẫn như thế."