Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Sở Hữu Dị Năng (Dịch)

Chương 71

Chương 71 -
Chương 71 -

Lý Trường An không chờ được Lâm Ngữ Bạch quay lại mà chỉ có bác sĩ đến.

"Ngươi hồi phục rất tốt, vết thương đã bắt đầu lành miệng rồi."

Vị bác sĩ mặc áo blouse trắng có phần ngạc nhiên:

"Hình như ngươi là một dị năng giả [Cường hóa cơ thể], phải không? Không ngờ khả năng hồi phục của ngươi cũng tốt đến thế."

Lý Trường An khẽ cười, "Cảm ơn, cô gái đưa ta đến đâu rồi?"

Bác sĩ vẫn đang kiểm tra vết thương cho Lý Trường An, không ngẩng đầu lên:

"Cô ấy vừa rời đi rồi. Đừng lo, cô ấy đã thanh toán hết chi phí cho ngươi.”

“Ngươi đã hôn mê ba ngày và cô ấy ở bên chăm sóc suốt ba ngày không rời nửa bước."

Ngẩng đầu lên, bác sĩ dùng vẻ mặt nghiêm túc của một người từng trải nói:

"Chàng trai à, những cô gái tốt như vậy không nhiều đâu, bây giờ mà bỏ lỡ thì sau này sẽ hối hận đấy."

Ý là muốn mình theo đuổi Lâm Ngữ Bạch sao?

Lý Trường An khẽ nhíu mày nhưng nhanh chóng giãn ra.

Hắn không cảm nhận được ác ý trong lời nói đó.

Nhưng như thế nào mới gọi là theo đuổi?

Một người không có dị năng như mình có đủ tư cách để theo đuổi ai sao?

"Xong rồi."

Cuối cùng, bác sĩ kiểm tra xong, đắp chăn lại cho Lý Trường An và mỉm cười nói:

"Nghỉ ngơi thêm vài bữa là có thể xuất viện.”

“Nếu ngươi có việc gấp, hôm nay cũng có thể làm thủ tục xuất viện, dù sao thì sức khỏe của ngươi tốt đến đáng sợ."

"Nhưng xuất viện sớm thì không được hoàn trả tiền viện phí đâu."

Lý Trường An chọn xuất viện ngay hôm đó.

Hắn thay quần áo trước mặt bác sĩ, sau đó cùng bác sĩ đi lấy hóa đơn và cất kỹ nó.

Tiền viện phí sau này nhất định phải trả lại cho Lâm Ngữ Bạch.

Hắn đã giết cả một tòa nhà người nhưng lại không có quân đội Đế Quốc đến gây rắc rối cho hắn.

Điều duy nhất có thể giải thích là Lâm Ngữ Bạch đã giúp hắndọn dẹp hậu quả.

Trước khi có câu trả lời khác, đây chính là lời giải thích duy nhất.

Món nợ ân tình này cũng phải ghi nhớ, sau này nhất định phải trả!

Quần áo không phải là bộ cũ của hắn, chắc là do Lâm Ngữ Bạch mua sau.

Trên quần áo vẫn còn phảng phất mùi hương nhè nhẹ, đồ đạc cũng không thiếu món nào, tất cả đều được xếp gọn gàng.

Trong điện thoại của hắn chỉ có một tin nhắn từ Giang Thủy Bộ hỏi hắn khi nào về.

Chiếc điện thoại có thể chờ chế độ chờ cả tuần nhưng trong đó chỉ có mỗi tin nhắn này, thậm chí không có cuộc gọi nhỡ nào.

Lý Trường An nhắn lại cho Giang Thủy Bộ rồi đến ga tàu.

Lần này, may mắn hơn, chỉ sau hai mươi phút hắn đã lên được chuyến tàu đến Bắc Thành.

Vì cơ thể quấn đầy băng và còn mang mùi thuốc nồng nặc, những hành khách xung quanh đều tỏ ra khó chịu, có chút biểu hiện chán ghét.

Lý Trường An sao có thể để ý ánh mắt của người xung quanh?

Không chừng những ánh mắt này còn khiến hắn thấy gần gũi hơn. Vì hắn lớn lên trong những ánh mắt như thế.

Đến khi trời tối, tàu đã đến Bắc Thành. Lý Trường An không để Giang Thủy Bộ đến đón mà tự mình bắt xe.

Nhưng những chiếc taxi tự động lại hơi cứng nhắc, khi có nhiều hành khách vẫy cùng lúc, nó chỉ ưu tiên đón hành khách ở gần hơn.

Thế nên chiếc xe mà Lý Trường An vẫy đã bị người khác giành mất.

"Khoan đã."

Trước khi người đó bước vào xe, Lý Trường An nắm lấy cổ áo hắn ta:

"Hình như ngươi vừa chửi rủa ta trên tàu đúng không?"

Người đó tức tối, chửi mắng lại: "Chửi ngươi thì sao? Cút ra chỗ khác! CÚT!”

Chẳng để tên đó nói hết câu, một cú đấm thẳng vào mặt khiến tên đó mất luôn cái mũi, ngã ngửa ra sau gọn gàng.



Có lẽ trong tiềm thức, Lý Trường An coi quán rượu là nơi trú ẩn của mình.

Khi nhìn thấy quán rượu, anh chỉ cảm thấy sự mệt mỏi mấy ngày qua tan biến sạch sẽ.

"Trường An!" Ngũ Liễu Nhạc đang lau bàn, vừa nhìn thấy hắn thì vui mừng khôn xiết chạy vội về phía hắn.

Ngũ Liễu Nhạn và mình có thân đến thế sao?

Chẳng lẽ là lão Giang hành hạ cô ấy? Mặc dù hơi khó hiểu, Lý Trường An vẫn dịu dàng xoa đầu Ngũ Liễu Nhạn.

"Này! Cô bé kia, bỏ Trường An ra! Không thấy hắn vẫn đang bị thương à?"

Giang Thủy Bộ cau có bước tới, nắm lấy cổ áo Ngũ Liễu Nhạn rồi kéo cô sang một bên.

Khi quay sang nhìn Lý Trường An, Giang Thủy Bộ lập tức thay đổi thái độ, giọng dịu dàng:

"Ngươi về là tốt rồi."

"Chắc là không ổn đâu." Lý Trường An khẽ lắc đầu.

"Hả?" Giang Thủy Bộ ngẩn người, Trường An vừa nói kháy mình sao?

Lý Trường An lấy từ trong ngực ra một con chim đồng nhỏ (Ký Tương Tư), đưa cho Giang Thủy Bộ, khẽ cười:

"Lần này ta về là để nói lời tạm biệt."

"Ta sẽ nhập ngũ."

Quán rượu treo tấm biển "Tạm ngừng kinh doanh", Ngũ Liễu Nhạn nhất quyết ngồi trên đùi của Lý Trường An.

Mặc dù không hiểu có gì khác biệt giữa đùi và ghế nhưng với thân hình gầy gò chưa đến 45 cân của Ngũ Liễu Nhạn, Lý Trường An cũng mặc kệ cô.

Vấn đề phiền phức là phải thuyết phục Giang Thủy Bộ và Lâm ca.

"Ta không đồng ý, có bao nhiêu việc khác ngươi có thể làm, tại sao nhất định phải chọn đi lính?”

“Ngươi cần hiểu rõ, việc đi lính và vào Đặc Chiến Bộ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!"

Giang Thủy Bộ rất kiên quyết nhất quyết không đồng ý!

Lâm ca không lập tức bày tỏ ý kiến, chỉ nhíu mày suy nghĩ.

Lý Trường An cười khổ: "Người đừng vội, nghe ta nói hết đã được không?"

"Không cần biết ngươi nói gì, tóm lại ta vẫn không đồng ý."
Bình Luận (0)
Comment