Chương 72 - Ta đi chặt núi
Giang Thủy Bộ quay mặt đi, tỏ rõ thái độ không muốn nghe, dù Lý Trường An nói gì cũng vô ích.
"Được rồi." Cuối cùng Lâm va lên tiếng.
"Thôi cứ nghe xem lý do của Trường An là gì đã."
Nhìn Giang Thủy Bộ, Lý Trường An từ từ kể câu chuyện của mình, bắt đầu từ lúc hắn đến La Thành, cho đến khi tỉnh lại trong bệnh viện.
Trong lúc đó, ánh mắt của Giang Thủy Bộ dần thay đổi.
Không ai ngắt lời Lý Trường An, khả năng kể chuyện của hắnkhông phải là tốt nhất nhưng điều quan trọng là đây là lần đầu tiên họ nghe Lý Trường An kể về những gì hắn đã trải qua.
Không biết bao lâu sau, khi câu chuyện kết thúc, ánh mắt Lý Trường An đầy kiên định.
"Ta hy vọng mọi người có thể ủng hộ ta. Cả đời này ta không còn cơ hội để nói lời cảm ơn, hay xin lỗi với hắn ta, nên ta muốn thử xem thế nào."
Lý Trường An ngẩng đầu nở nụ cười:
"Một người từng tràn đầy kỳ vọng vào ta và vào thế giới này đã có cuộc sống như thế nào."
"Biết đâu một ngày nào đó, ta sẽ hiểu được điều gì đã khiến hắn ta hy sinh tính mạng vì một người chỉ gặp một lần."
Nhìn vào nụ cười của Lý Trường An, mắt Giang Thủy Bộ thoáng ửng đỏ, không thể nói ra lời phản đối chỉ có thể quay đầu đi, cố tỏ ra lạnh lùng:
"Tùy ngươi thôi, dù ta có nói không được đi nhưng ngươi cũng sẽ đi mà."
"Không." Lý Trường An lắc đầu.
"Nếu các anh không ủng hộ, ta sẽ không đi. Ta không thể chỉ sống cho riêng mình mãi được."
"Đi đi." Lâm ca vỗ nhẹ vào vai Lý Trường An. "Nếu ngươi nói được những lời này thì ta tin ngươi biết mình đang làm gì.
“Vậy nên cứ làm điều ngươi muốn đi."
Lý Trường An cười tươi:
"Lâm ca nhưng ngươi phải hứa với ta một điều kiện."
Lâm ca cười lớn vừa mắng yêu:
"Thằng nhóc này, chẳng phải muốn nói ta đừng về nhà sớm sao? Ngươi nghĩ ta không nhìn thấu sao?
“Được, được rồi, ta hứa với ngươi."
Cả hai cùng nhìn về phía Giang Thủy Bộ, chờ anh lên tiếng.
"Nhìn ta làm gì!" Giang Thủy Bộ bực bội, mặt đỏ bừng. "Muốn đi thì đi cho khuất mắt ta đi!"
Ngũ Liễu Nhạn kéo tay Lý Trường An, thì thầm vào tai hắn:
"Chú Giang là người hay xấu hổ, ý chú là ủng hộ ngươi đó."
"Hahaha." Lý Trường An không nhịn được cười thành tiếng, nhận ra ánh mắt Giang Thủy Bộ ngày càng u ám, hắn vội vàng nín lại.
Lâm ca mỉm cười nhìn cảnh này:
"Thôi đừng đùa nữa. Trường An, ngươi muốn nhập ngũ ở đâu?"
"Tây Bắc."
Trên đường về, Lý Trường An đã suy nghĩ kỹ, lúc này không do dự đưa ra câu trả lời:
"Biên giới Tây Bắc đang nguy cấp, nhiều người đã chết, hiện tại đang chiêu mộ binh lính, không cần huấn luyện mà trực tiếp ra chiến trường."
Lâm ca trầm ngâm một chút rồi gật đầu:
"Theo luật pháp của Đế Quốc, trong thời chiến, chỉ cần vượt qua kiểm tra sức khỏe, tích lũy đủ quân công là có thể chuyển vào Học viện Sĩ quan của Đế quốc. Sau ba kỳ thi sẽ tốt nghiệp với quân hàm trung úy."
"Trừ Đặc Chiến Bộ ra, chiêu mộ lính thời chiến cũng là một con đường mà nhiều người hướng đến thành công. Rất nhiều người đang mong chờ chiến tranh."
Giang Thủy Bộ cau mày, do dự vài lần rồi cuối cùng cũng không nhịn được mà nói:
"Ta biết có chút khó khăn nhưng ngươi phải hứa với ta là nhất định phải sống sót trở về. Toàn vẹn hay không không quan trọng nhưng phải sống!"
"Tất nhiên rồi!"
Lý Trường An đồng ý ngay.
Hắn không dám chắc mình sẽ sống sót nhưng nếu không hứa với Giang Thủy Bộ, chắc chắn ông ấy sẽ không yên lòng.
"Về chiến tranh ở Tây Bắc, ta đã tìm hiểu qua. Không thể kết thúc trong hai ba tháng đâu.”
“Lần này thú triều còn mãnh liệt hơn trước, nhiều quái vật biển cũng đã đổ bộ.”
“Ngươi nhất định phải chú ý cẩn thận.”
Lâm ca với sự từng trải của mình, đặc biệt chú ý không tạo áp lực cho Lý Trường An.
Lý Trường An gật đầu:
"Yên tâm, sau khi kết thúc, ta sẽ quay lại. Còn điểm Thí Luyện thứ 9 ta còn phải đi nữa."
Ba người cụng ly, chúc Lý Trường An thuận buồm xuôi gió.
Ngũ Liễu Nhạn cũng cầm ly nước trái cây chen vào cho vui.
Lý Trường An là người không thích kéo dài, đã quyết định thì làm ngay. Sau vài ly rượu, hắn chuẩn bị ra đi.
"Lâm ca, trong lúc ta không có ở đây, phiền người chăm sóc gia đình giúp ta."
Lý Trường An cười khổ:
"Tạm thời ta chưa biết phải đối mặt với họ thế nào, họ vẫn chưa biết ta sẽ nhập ngũ."
Quen biết nhiều năm, đây là lần đầu tiên Lý Trường An bày tỏ sự lo lắng về gia đình.
Lâm ca hơi sững người, một lúc sau mới phản ứng lại hỏi với vẻ ngạc nhiên:
"Ngươi tha thứ cho họ rồi à?"
"Không hẳn là tha thứ hay không."
Lý Trường An cúi đầu cười:
"Thực ra nghĩ lại, mẹ ta đã luôn cố gắng đối xử tốt với ta, chỉ là cách của bà không đúng."
"Lúc nhỏ ta trách bà, lớn lên cũng trách. Nhưng sau lần thoát chết này, nghĩ lại quá khứ, dường như không còn đau lòng như trước nữa."
"Bà đánh ta, chỉ vì ngoài đánh ra bà không còn biết cách nào khác."
"Bà chỉ là một người mẹ, không có năng lực lớn lao không xuất thân danh giá. Nhà ta thậm chí không có người đàn ông nào đứng ra giúp đỡ.”
“Bà chỉ muốn ta sống sót."
"Cha mẹ sinh ra và nuôi dưỡng mình, nếu cần thì chết để trả nợ cũng được. Bà ấy không nợ ta điều gì."
Lâm ca sững sờ một lúc lâu rồi mỉm cười mãn nguyện, nhẹ nhàng vỗ vai Lý Trường An:
"Ngươi nghĩ được vậy là tốt lắm."
"Thật ra..." Lý Trường An gãi đầu ngượng ngùng.
"Ta cũng muốn về thăm họ, chỉ là sợ đến lúc đó lại không nỡ rời đi."