Chương 73 - Huy chương của đàn ông
"Vậy thì đi đi." Lâm ca cười vẫy tay.”
“Ta sẽ chăm sóc tốt cho gia đình ngươi. Nhưng ít nhất khi về, ngươi phải mang theo vài huy chương chứ."
"Giết được hơn năm trăm con quái vật cùng cấp sẽ được nhận huy chương hạng hai. Ngươi cố mang được một cái về tặng ta đấy nhé!"
Lý Trường An giơ hai ngón tay: "Ít nhất hai cái!"
"Ta cũng muốn một cái!" Ngũ Liễu Nhạn giơ cao tay.
Giang Thủy Bộ lau chén, khẽ nói: "Có dư thì đưa ta, ta cũng không ngại đâu."
"Được, mỗi người một cái!"
Lý Trường An đi được vài bước rồi quay lại vẫy tay:
"Không cần tiễn nữa!"
Lâm ca chưa bao giờ thấy Lý Trường An vui vẻ như vậy. Suốt mười mấy năm qua, hắn luôn cố giúp Lý Trường An thoát khỏi bóng tối trong lòng.
Giờ đây, Lý Trường An đã trở thành người mà anh ta mong đợi.
"Chuyến đi này dài đấy. Chúc ngươi gặp nhiều may mắn trên chiến trường!"
"Hắn sẽ không dừng lại ở Tây Bắc đâu."
Giang Thủy Bộ lắc đầu đặt cốc xuống.
"Chờ xem, khi trở về, hắn nhất định sẽ mang đến một bất ngờ lớn."
Lâm ca phì cười:
"Ta không quan tâm bất ngờ gì cả, chỉ cần thấy hắn ngày càng tốt hơn là lòng ta vui lắm rồi."
"Ta vẫn chưa quên lần đầu khi gặp hắn, ánh mắt của hắn khi ấy tràn đầy thất vọng về thế giới này.”
“Nhưng giờ thì hắn đã thay đổi rồi."
"Chỉ cần hắn hạnh phúc là đủ."
Lý Trường An ngồi trên chuyến tàu hướng về Tây Bắc.
Hắn không biết mình sắp phải đối mặt với điều gì nhưng hắn không sợ hãi, hắn vẫn là Lý Trường An.
Từ đầu đến cuối không có gì thay đổi, chỉ là hắn đã tìm lại được một vài thứ…đã đánh mất.
Nếu núi không đến với ta, ta sẽ san lấp quả núi.
Thành Tây Bắc, một trong số ít những thành trì ba chữ của đế quốc, nằm ở khu vực Tạng Cương trước ngày tận thế, thuộc biên giới Đông Châu, đối diện với thành Hi ở Tây Châu.
Ngày tận thế bắt đầu khi những cột sáng từ trời giáng xuống, tiêu diệt sinh mệnh và gây ra sự tàn phá khủng khiếp.
Khu vực Trung Đông từng chìm dưới biển, hơn một nửa đảo ở châu Đại Dương biến mất, bản đồ thế giới trước đây đã trở nên vô dụng.
Ngày nay, giữa thành Tây Bắc và thành Hi là biển cả mênh mông.
Trong bảy châu lục, chỉ còn năm châu là nơi cư trú của con người, châu Phi giờ đây đã bị chiếm lĩnh bởi quái thú và trở thành thiên đường của chúng.
Sinh vật nước ngọt đã mất chưa đầy 40 phút để thích nghi với cuộc sống trong nước mặn khi tận thế ập đến và các vùng biển trở thành nơi nguy hiểm nhất trên thế giới.
Con người đã dựng lên các tuyến phòng thủ ven biển và xây những bức tường cao lớn nhưng trước đó là những ngày tháng ác mộng không thể nào quên.
Sự tiến hóa của động vật diễn ra nhanh hơn con người. Khi con người mới bắt đầu nắm vững dị năng, nhiều loài quái thú kỳ dị đã bắt đầu cướp bóc.
Trí thông minh của chúng gia tăng và khả năng chiến đấu vượt xa con người.
Trước quái thú, loài người chẳng khác nào cỏ rác.
Ngày tận thế đã lấy đi hơn một phần ba dân số và quái thú tiếp tục đẩy con số này lên cao.
Người dân Đông Châu từng bị dồn vào nội địa để cố gắng sống sót.
Tất cả những điều đó đã xảy ra trong vòng hai năm.
Sau đó, ba vị nguyên soái xuất hiện như những chiến thần vô địch dẫn dắt nhân loại khởi nghĩa.
Với người dân Đông Châu, Nguyên soái Vương Kiến Quân không chỉ là một chiến thần, một thần tượng mà còn là một đức tin.
Ông là ngọn đuốc không bao giờ tắt, dẫn dắt con người vượt qua những ngày tăm tối.
Chiến đấu để nuôi dưỡng chiến đấu, xác quái thú trở thành lương thực, vũ khí và nguyên liệu cho sự phát triển công nghệ.
Chiến tranh là tàn khốc và không bao giờ dừng lại.
Những người sống ở các thành phố nội địa khó có thể tưởng tượng được rằng, ngay cả trong tình trạng tạm thời hòa bình hiện nay, các thành phố biên giới như Tây Bắc vẫn luôn ở trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu.
Người dân ở đây rõ ràng không may mắn.
Khi vừa đến Tây Bắc, Lý Trường An siết chặt ba lô.
Bên ngoài nhà ga, những lều trại mọc lên san sát, nơi người tị nạn cố gắng sống sót trong thành phố dưới sự tổ chức của quân đội.
Trong thành phố không có đủ nơi ở, phải tạm thời sử dụng các cơ sở công cộng và bên ngoài thành phố là vùng đất rộng lớn nhưng ra ngoài chẳng khác gì tự sát.
"Làm ơn nhường đường."
Một người đẩy Lý Trường An ra, tiến về phía quảng trường, giơ tờ truyền đơn lên và lớn tiếng hô:
"Tuyển công nhân xây dựng tường thành số ba, ưu tiên dị năng hệ thổ và hệ kim, lương gấp đôi, tất cả công nhân được cung cấp bữa ăn, mỗi ngày 100 đồng, chỉ tuyển 2000 người."
Lời chưa dứt, đám đông đã chen chúc lao về phía trước.
Nếu không có quân đội tuần tra duy trì trật tự, không biết bao nhiêu người sẽ bị giẫm đạp đến chết.
Lý Trường An nhướn mày.
Ở Đế Quốc, lương ngày 100 đồng là mức thấp nhất.
Máy móc tự động hóa đã thay thế hầu hết lao động nhưng vì vấn đề việc làm, đế quốc không thực hiện hoàn toàn điều này, khiến cho lao động trở nên cực kỳ rẻ mạt.
Tuy nhiên, mức lương 100 đồng mỗi ngày vẫn khiến người ta tranh giành, đủ để hiểu tình hình chiến sự ngoài Tây Bắc thảm khốc đến mức nào, có lẽ còn tồi tệ hơn những gì truyền hình đưa tin.
Lý Trường An bắt một chiếc taxi, đi đến ngoài tường thành số hai, nơi đóng quân của các quân đoàn và đây cũng là nơi đang chiêu binh.
Thành phố biên giới và thành phố nội địa khác nhau, giống như những thành trì trong thời cổ đại với tường thành bên trong và bên ngoài.