Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Sở Hữu Dị Năng (Dịch)

Chương 91 - Chương 91 - Ta Lập Công Rồi

Chương 91 - Ta lập công rồi
Chương 91 - Ta lập công rồi

“Ngươi đến thế gian một chuyến, nhất định phải ngắm nhìn mặt trời. Trường An, sẽ có một ngày em nhận ra rằng chỉ cần bước ra một bước, trước mắt sẽ không chỉ có bóng tối.”

“Giang Thủy Bộ là anh em của ta,. Bất kể hắn đã làm gì giết bao nhiêu người ta đều nghĩ hắn đúng. Đừng nói với ta về tam quan gì đó, ta chỉ nhận người thôi!”

“Cầu xin ngươi, hãy mở mắt ra nhìn ta! Đừng cho ta hy vọng rồi lại bỏ mặc ta một mình!”

“Trường An sẽ không phải người như Chu Mộc.”

“Đừng khách sáo thế, Trường An là người của mình mà!”

“Con à, mẹ nấu ít chè lê cho con, lại đây uống chút nhé.”

Dường như hứn vừa trải qua một giấc mơ rất dài, lại như chẳng mơ thấy gì.

Trong mơ có rất nhiều người nói chuyện nhưng khi tỉnh dậy thì không nhớ nổi gì cả.

Lý Trường An mở mắt. Gần đây, hắn ngất đi quá nhiều lần đến mức dần quen với cảm giác này.

“Ngươi tỉnh rồi à.”

Người phụ nữ tóc vàng bên cạnh đưa tay chạm vào trán Lý Trường An, gật đầu nói:

“Hồi phục không tệ, ngươi hạ sốt rồi đấy.”

Lý Trường An liếc qua vai người phụ nữ, không nói gì.

Thứ hắn nhìn thấy là huy hiệu của Đặc chiến bộ.

Người phụ nữ khẽ mỉm cười, giơ một ngón tay trước mặt cậu:

“Đây là số mấy?”

“Một.” Lý Trường An trả lời đúng, dù rằng điều đó có hơi ngớ ngẩn.

“Xem ra não hoạt động bình thường, vậy ngươi còn nhớ ta không?”

Người phụ nữ cúi xuống, áp sát vào hắn.

Một mùi hương dễ chịu thoảng qua, khiến Lý Trường An nhíu mày: “Không nhớ.”

“Phì!” Người phụ nữ cười khẽ:

“Xem ra ngươimất trí nhớ rồi, vậy thì ở lại thêm một thời gian nữa đi.”

Lý Trường An nhíu mày, muốn ngồi dậy nhưng phát hiện toàn thân không còn chút sức lực nào, chẳng giống bị tê do thuốc mê mà như có thứ gì đó đang trói buộc hắn.

Trong lều không có ai khác, hắn đành bất đắc dĩ nói: “Ngải Lệ Tháp, cô có thể đỡ ta dậy trước được không?”

“Ồ.” Người phụ nữ quay đầu lại, che miệng ngạc nhiên: “Không giả vờ nữa à?”

Lý Trường An không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào Ngải Lệ Tháp.

Hắn khó mà quên được người phụ nữ này, bởi cô ta từng là người chiến thắng trong một lần Thí Luyện.

Điều đặc biệt nhất là dị năng của Ngải Lệ Tháp thuộc hệ hỗ trợ, càng hiếm gặp hơn.

Đối diện với ánh mắt của Lý Trường An, Ngải Lệ Tháp định tiếp tục trêu đùa nhưng cơ thể lại không tự chủ mà di chuyển.

Cô ta điểm nhẹ vào trán Lý Trường An, giải trừ dị năng.

Cảm giác sức lực trở lại với cơ thể, Lý Trường An dứt khoát ngồi dậy.

Nhìn xuống, hắn mới phát hiện mình chẳng mặc gì nhưng cơ thể lại bị băng bó kín mít.

“Đừng nghĩ đến việc rời đi.” Ngải Lệ Tháp đẩy hắn nằm lại giường.

“Mặc dù vết thương lành lại không tệ nhưng vẫn chưa đến lúc hắn có thể tự mình xuống giường. Ngươicòn không biết mình bị thương nặng thế nào đâu.”

“Nếu chỉ dựa vào thiết bị y tế và thuốc men thì không thể cứu sống ngươi. Vì thế ngươi nên biết ơn ta đi, người đã cứu mạng ngươi đó!”

Lý Trường An nghiêng đầu, nhíu mày:

“Một mạng đổi một mạng, chúng ta coi như huề.”

Ý hắn tất nhiên là khi ở lần Thí Luyện cuối cùng, khi hắn tha mạng cho Ngải Lệ Tháp.

Ngải Lệ Tháp lắc đầu:

“Ta không biết ngươi đang nói gì, ta chỉ biết ngươi nợ ta một mạng, đừng có mà chối.”

Thật phiền phức! Lý Trường An không vui, đảo mắt nhìn xung quanh.

Trên tủ gần đó có một bộ quân phục sạch sẽ, cậu lấy nó và bắt đầu mặc vào.

Ngải Lệ Tháp vừa tức vừa lo, giơ tay định ngăn cản hắn lại.

“Ngươi vẫn chưa thể đi đâu!”

Tuy nhiên, khi tay Ngải Lệ Tháp vươn ra một nửa, nó liền khựng lại.

Theo phản xạ, cô ta hơi ngẩng đầu lên vì thứ đang chạm vào cổ họng cô ta là cây bút thép mà đáng lẽ phải ở trong túi cô.

Đúng là thời đại này không nên mang bút thép theo, vì chẳng có gì để dùng đến nó cả.

Ngải Lệ Tháp không hề hoảng loạn và chỉ im lặng nhìn Lý Trường An.

“Lại gần nữa, ta sẽ giết cô!”

Lý Trường An hơi dùng lực, đầu bút chỉ còn cách động mạch cổ của Ngải Lệ Tháp không tới hai centimet.

Nhưng trong bút không có mực và mục đích của nó không phải là để viết.

Phì! Ngải Lệ Tháp bật cười:

“Ngươi định giết ta? Hiện giờ ta là đội trưởng hậu cần, bên ngoài là doanh trại của Đặc chiến bộ.”

“Ngươi giết ta rồi có thoát nổi không?”

Ta đang ở trong doanh trại Đặc chiến bộ?

Lý Trường An nhíu mày buông bút xuống.

Từng hình ảnh trước lúc hắn ngất xỉu dần trở lại trong tâm trí, cuối cùng hắn cũng nhận ra điều gì đã xảy ra.

“À... Ta đã ngất bao lâu rồi?”

Ngải Lệ Tháp cất bút đi, chỉ vào giường bệnh, hai tay khoanh trước ngực nhìn hắnvới vẻ bất lực khi thấy Lý Trường An lại nằm xuống giường. Trong lòng cô ta không khỏi khẽ mỉm cười.

“Ngươi ngất suốt chín ngày liền. Lúc đưa ngươi về ngươi còn đang thoi thóp, sống được đúng là kỳ tích rồi.”

“Để cứu ngươi, ta đã từ chối các bệnh nhân khác, chỉ tập trung cứu ngươi.”

“Chông cảm ơn ta một câu thì hơi quá đáng đấy.”

Im lặng hồi lâu, Lý Trường An khẽ nói: “Cảm ơn.”

Vốn đang thầm cười trong lòng, Ngải Lệ Tháp bỗng nhiên mất đi niềm vui mở băng vết thương của hắnra để kiểm tra.

Lý Trường An không phản kháng, để mặc cho cô ta làm gì thì làm.

Sau một lúc, Ngải Lệ Tháp đắp lại chăn cho hắn, tay lướt qua màn hình máy tính bảng ghi chép điều gì đó.

“Đồng đội của ta đâu rồi?”

Lý Trường An chậm rãi mở miệng. Trước khi ngất hắn nhớ có người đến hỗ trợ, chắc không sao đâu.

Ngải Lệ Tháp liếc nhìn Lý Trường An, rồi quay đầu lại:

“Bọn họ ổn hơn ngươi nhiều. Đội trưởng của các ngươi và người ít nói kia đã đột phá lên cấp A.”

“Thế thì tốt rồi.” Lý Trường An nở một nụ cười.

Ngải Lệ Tháp ngẩn ra:

“Hóa ra ngươi cũng biết cười. Ta cứ nghĩ ngươi là kẻ giết người không chớp mắt chứ.”

“Giết người thì sao phải chớp mắt?” Lý Trường An đáp lại.
Bình Luận (0)
Comment