Chương 92 - Sau khi tỉnh dậy
“Giờ trông ngươi đáng yêu lắm.”
Ngải Lệ Tháp bất giác mỉm cười:
“Lúc đó ở Thí Luyện ngươi đâu có như thế, tại sao cuối cùng không giết ta?”
Nên trả lời thế nào đây? Lý Trường An do dự.
Nói thật thì không thể giết.
Trong thử thách đó, còn lại bốn người. Hắn đã nhắm vào Ngải Lệ Tháp, hệ phụ trợ.
Khi cô ta sắp chết, hai người kia tự đấu đến cả hai cùng chết, nếu cô ta chết nốt, ngươi sẽ là người chiến thắng cuối cùng nên cậu đã dừng tay.
Nói thật thì không được, bịa thì Lý Trường An cũng không bịa ra nổi.
Thế thì cứ im lặng vậy….
Lý Trường An quay đầu nhìn vào bức tường.
Chờ một lúc lâu, Ngải Lệ Tháp vẫn không nghe được câu trả lời. Cô ta cúi đầu nhìn, mới phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm vào tường.
Hắn đang xấu hổ à?
Sau khi loại trừ các khả năng khác, chỉ còn lại khả năng này thôi! Vậy là... Tên khốn suýt giết chết ta này cũng ...biết xấu hổ nữa!
“Lát nữa sẽ có người của Bộ Tình báo đến, họ sẽ hỏi ngươi về con quái vật đó.”
“Nếu ngươi không thoải mái, ta có thể giúp từ chối trước.”
Lý Trường An không quay đầu:
“Không cần. Nhưng trước đó, cô có thể nói cho ta biết sau khi ta ngất đi đã xảy ra chuyện gì không?”
Ngải Lệ Tháp quay lại nhìn bàn làm việc của mình, nơi chất đầy những việc còn chưa hoàn thành.
“Đương nhiên là được!” Cô ta kéo một cái ghế lại, ngồi xuống, khẽ vuốt những lọn tóc mai của mình và cố gắng nhịn cơn thèm thuốc lá.
“Ta sẽ bắt đầu từ những điều mà ngươi không biết.”
“Sau khi Bộ chỉ huy nhận được cảnh báo cấp Đen, Tướng Lâm đã đích thân đảm nhận việc chỉ huy. May mắn là có định vị từ đồng hồ của ngươui.”
“Nói thêm cho ngươi biết, đội của các ngươi nhận được công trạng hạng hai tập thể, còn cậu được trao huân chương hạng nhất.”
Ta lập công rồi! haha
Lý Trường An bất giác nở một nụ cười vui vẻ.
Thông tin về cảnh báo cấp Đen sẽ không bị bất kỳ trở ngại nào, vượt qua các thủ tục phức tạp thông thường và trực tiếp được chuyển đến Bộ chỉ huy.
Dựa trên kích thước của con quái vật, Tướng Lâm Chấn đã ra lệnh phóng tên lửa, vì dự đoán rằng đội nhiệm vụ có thể đã hy sinh dưới móng vuốt của con quái vật.
Ưu tiên tiêu diệt quái vật cao hơn so với việc cứu một đội năm người.
Sau hai quả tên lửa, họ xác nhận dấu hiệu sinh tồn của mục tiêu đã giảm nhưng chưa bị tiêu diệt hoàn toàn nên đã cử hai chuyên gia từ Đặc chiến bộ, những người phù hợp nhất với chiến đấu ban đêm, đến hiện trường.
Thành phố Tây Bắc không thiếu tên lửa nhưng nếu có thể, họ sẽ cố gắng bắt sống quái vật cấp Đen hoặc ít nhất cũng phải thu được thi thể nguyên vẹn nhất có thể.
Nói đi cũng phải nói lại, nếu Lý Trường An và những người khác hy sinh chắc họ sẽ được trao huân chương hạng nhất tập thể.
Là người trong cuộc, Lý Trường An không có cảm xúc gì khi nghe điều này, hắn chỉ bị coi là một quân cờ bỏ đi mà thôi.
Ngải Lệ Tháp lo lắng nhìn hắn nhưng khi không cảm nhận được sự giận dữ nào từ Lý Trường An, cô ta mới tiếp tục câu chuyện.
Hai thành viên của Đặc chiến bộ, một người có mật danh "Dạ Ma", người kia là "Phân Lý Nhĩ", cả hai đã đến đúng lúc Lý Trường An đang ngất một chỗ.
Bộ chỉ huy đặt mật danh cho con quái vật đó là “Xé Rách Giả”.
Khi hai thiên tài của Đặc chiến bộ hợp lực, Xé Rách Giả đã bộc phát sức mạnh đáng sợ của một quái vật cấp Đen, điều mà Lý Trường An đã tận mắt chứng kiến.
Chưa từng gặp phải sinh vật nào mang đến cảm giác tuyệt vọng như vậy, điểm yếu duy nhất của nó là phản ứng chậm nhưng điểm này lại được trí thông minh cao bù đắp.
Khi Xé Rách Giả há miệng lần nữa, Dạ Ma đã chém vỡ một trong những gương mặt người của nó, Phân Lý Nhĩ suýt nữa đã xé con quái vật ra làm đôi.
“Nó đã chết rồi chứ?”
Lý Trường An cảm thấy vừa phấn khởi vừa nhẹ nhõm.
Xé Rách Giả có trí thông minh cao, biết tức giận và hả hê vì vậy nếu nó trốn thoát, nó sẽ tiếp tục quay lại trả thù.
“Chưa đâu.” Ngải Lệ Tháp thở dài:
“Thủ lĩnh của đám quái vật ở Tây Bắc đã xuất hiện là một con quái vật còn mạnh hơn cấp Đen, có mật danh Thích Dực Hổ.”
“Phân Lý Nhĩ bị thương nặng chỉ sau một chiêu, Tướng Lâm Chấn đã dùng dị năng Đẩu Chuyển Tinh Di để cứu những người còn lại nhưng đành bất lực nhìn Xé Rách Giả được giải cứu.”
Lý Trường An chỉ biết thở dài, có thể dẫn ra cả thủ lĩnh của đám quái vật Tây Bắc, tầm quan trọng của Xé Rách Giả là không thể bàn cãi.
Liên tưởng đến ngoại hình của Xé Rách Giả, có lẽ nó là con của Thích Dực Hổ, tương đương với địa vị vương thế tử trong thế giới loài vật.
Càng nghĩ càng thấy tiếc.
“Khi chiến đấu, đội trưởng của các ngươi Trương Cường Tráng, vì bảo vệ Dạ Ma, đã bị móng vuốt đâm xuyên qua tim.”
“Không chỉ không chết, mà còn đột phá lên cấp A!”
“Hác Khắc, một quân nhân hạng ba đã bị phản phệ khi sử dụng dị năng Cộng Hưởng Tinh Thần nhưng trước khi tinh thần sụp đổ, hắn ta cũng đột phá lên cấp A.”
“Hiện giờ, hắn ta là người duy nhất có dị năng Cộng Hưởng Tinh Thần đạt đến cấp A.”
Nói xong, Ngải Lệ Tháp nhìn Lý Trường An, chờ đợi phản ứng của hắn.
Khoảng hai phút sau, Lý Trường An mới quay đầu lại: “Chỉ vậy thôi à?”
“Còn nữa nhưng vì ngươi cứ quay mặt đi, nên ta cảm thấy như ngươi không tôn trọng ta.” Ngải Lệ Tháp cười mỉa mia.
Lý Trường An có vẻ yếu lòng trước chiêu này.
Cha mẹ và Lâm ca của hắn từng dạy hắn phải tôn trọng người khác nên hắn lập tức quay lại và vô cùng nghiêm túc xin lỗi.
Không ngờ trò đùa của mình lại có tác dụng, Ngải Lệ Tháp ngẩn người một lúc rồi cười gượng:
“Chuyện còn lại liên quan đến ngươi.”
“Có người đang điều tra ngươi, đó là một hiệu úy tên Kim Tinh Hải. Người này liên quan đến những lần ngươi tham gia Thí Luyện. Ngươi có thể cho biết lý do tham gia thử thách không?”