Chương 95 - Tất cả đều là anh em
Nụ cười trên mặt Lý Trường An thoáng chững lại, hắn lịa cúi đầu.
Bốn cánh tay cùng đặt lên vai Lý Trường An, rồi tất cả bọn họ cùng đồng thanh.
"Lợi hại đấy!"
Ba hộp thức ăn, bốn hộp cơm, đều chuẩn bị theo khẩu phần cho tám người.
Trương Cường Tráng biết sức ăn của Lý Trường An nên ba suất cơm trong đó là dành cho hắn.
"Thương binh phải ăn nhiều mới nhanh khỏe."
Mã Hạo vừa nói vừa gắp thêm một miếng thức ăn vào bát của Lý Trường An.
Dù nói vậy, thực tế cả năm người đều bị thương… chỉ là Lý Trường An bị nặng nhất.
Trương Cường Tráng quấn một lớp băng dày quanh eo, Hồ Sài thì đầu bị băng lại trông như một cái bánh bao, cánh tay trái của Mã Hạo vẫn còn bó bột chỉ có thể dùng thìa ăn cơm.
Chỉ có Hác Khắc trông có vẻ không bị thương nhưng Lý Trường An nhận ra khi ngồi xuống, hắn ta cao hơn bình thường vài phân.
Rồi hắn phát hiện Hác Khắc băng bó... ở mông.
"Con quái vật đó thật chẳng biết điều, nó dùng đuôi quật trúng mông ta."
Hác Khắc không thể giả vờ không thấy ánh mắt của Lý Trường An.
Lý Trường An cũng không nhịn được bật cười.
"Thực ra, ngươi mới là người thảm nhất."
Nghe Lý Trường An an ủi, Hác Khắc chỉ nhún vai một cách hời hợt.
“Đừng bận tâm đến hắn ta nữa.”
Cái đầu bánh bao của Hồ Sài cũng không ngăn được anh ta pha trò:
“Thực ra hắn ta vui lắm, nhiệm vụ lần này giúp chúng ta nở mày nở mặt!”
"Đây là cảnh báo cấp Đen đấy! Chúng ta đã sống sót, còn mang về thông tin quan trọng và không ai trong chúng ta chết!!!"
Trương Cường Tráng gõ nhẹ xuống bàn, Hồ Sài lập tức im lặng.
Sau đó, anh ta ra hiệu bằng mắt cho Hác Khắc. Khi Hác Khắc khẽ gật đầu Trương Cường Tráng mới hạ giọng tiếp tục.
"Ngươi chắc cũng đã biết rồi, sau khi cậu ngất đi, có một con quái vật lớn hơn xuất hiện. Đó có lẽ là thứ còn vượt qua cả cấp Đen."
"Lệnh từ trên là không được tiết lộ nửa chữ về con quái vật có mật danh Thích Dực Hổ.”
“Tất cả thông tin về nó đều được bảo mật tối đa, chỉ có cấp tướng mới được phép biết."
"Nhưng chúng ta nghĩ ngươi cũng nên biết, nhất là khi hiện tại không có ai khác ở đây."
Lý Trường An đón lời:
"Trong giới du hành, có một truyền thuyết rằng, S cấp chỉ là khởi đầu.”
“Hình thái cuối cùng của dị năng có thể là trở thành thần linh."
"Nghe có vẻ hơi xa vời."
Hồ Sài nhồm nhoàm nói, miệng đầy thức ăn:
"Nhưng con quái vật mang mật danh Thích Dực Hổ thực sự giống như quái vật trong thần thoại."
Hác Khắc dang tay ra mô tả:
"Ngươi có thể tưởng tượng được không? Kích thước của nó còn vượt qua phạm vi cảm nhận tinh thần của ta."
"Một hơi thở của nó đã như gió cấp 8 rồi."
Lý Trường An đặt đũa xuống, gật đầu:
"Ta có thể tưởng tượng được, vì ta đã từng thấy một thứ tương tự."
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Lý Trường An, chờ đợi những lời tiếp theo. Kiến thức vượt ngoài tầm hiểu biết luôn khơi gợi trí tò mò.
"Trước đây, đỉnh cao nhất thế giới là đỉnh Châu Phong (Everest), với độ cao gần chín ngàn mét. Nhưng giờ nó chỉ còn sáu ngàn mét. Khi Châu Phong bị chia đôi, ta đang ở gần đó."
Nhớ lại cảnh tượng lúc ấy, Lý Trường An bất giác ngừng thở trong chốc lát rồi tiếp tục kể trước ánh mắt khao khát của mọi người.
"Khi đó, nhiệm vụ của ta là hộ tống một nhóm người đến Châu Phong.”
“Ta làm người dẫn đường. Khi đến nơi và nhận xong tiền, ta sẽ quay về."
"Thời tiết rất xấu, để tiết kiệm sức lực, ta đi chậm, suốt một ngày vẫn còn ở trong khu vực dãy núi. Rồi ta cảm nhận được động đất."
"Khi ta quay đầu lại thì mới biết đó không phải động đất. Một cái đuôi trắng quét qua, phá tan đỉnh núi Châu Phong."
"Chỉ riêng cái đuôi đã dài cả nghìn mét. Nói thật, cho đến bây giờ, ta vẫn nghĩ mình bị ảo giác."
Cả bốn người nuốt nước bọt.
Khả năng kể chuyện của Lý Trường An bình thường nhưng sau khi chứng kiến Thích Dực Hổ, trí tưởng tượng của bốn người đã phong phú hơn rất nhiều.
Một cái đuôi có thể phá hủy cả một ngọn núi không còn là điều quá khó để hình dung.
"Ngươi có nhìn thấy toàn bộ con vật đó không?"
Hồ Sài cảm giác giọng mình phát ra từ trong bụng, thấp đến mức khó mà nghe thấy.
Lo lắng rằng mình nói quá nhỏ, Hồ Sài định hỏi lại lần nữa.
Nhưng Lý Trường An đã lắc đầu:
"Không, sau cú quật đuôi đó, nó đã biến mất.”
“Giờ nghĩ lại, những người ta hộ tống có lẽ đến đó vì con vật đó."
"Phong cách và bước đi của họ, chắc chắn là người của quân đội.”
“Họ đến Châu Phong có lẽ để tìm chủ nhân của cái đuôi đó, chỉ không biết họ đã chết hay chưa."
"Cấp S chắc chắn chưa phải là giới hạn. Chỉ không hiểu sao đế quốc không công bố điều này, chúng ta lo lắng chuyện này làm gì."
Cả bọn phá lên cười, Trương Cường Tráng nói trước:
"Đúng vậy, thoát chết mà lên được cấp A thế này là đủ rồi. cấp S chẳng liên quan gì đến thường dân như chúng ta."
"Thế giới ra sao cũng không quan trọng, chúng ta hãy ăn mừng vì còn sống. Sau này đừng liều lĩnh nữa."
Lý Trường An vừa nhấc đũa lên thì khựng lại, lắp bắp nói:
"À... Các ngươi không muốn nhận thêm mấy huân chương nữa sao?"
Cả bọn ngơ ngác nhìn nhau.
Một lúc sau, Hồ Sài lên tiếng phá vỡ sự im lặng:
"Lần này vết thương của ngươi cũng nặng, nghe nói suýt chết. Lần này coi như may mắn nhưng lần sau thì sao?"
"Đúng vậy!" Có người mở lời, Trương Cường Tráng cũng liền tán thành:
"Đời không có nhiều vận may như vậy đâu. Nhỡ lần sau ngươi chết thật thì sao?"
Hác Khắc cũng gật đầu liên tục:
"Đúng vậy, cả đội đã nhận huân chương hạng hai tập thể, thế là đủ rồi. Trong trung đội này chỉ có đội chúng ta được như thế."
Chỉ có Mã Hạo im lặng không nói gì.
Lý Trường An cũng nhíu mày, không đáp.
Ba người nhìn nhau, Hồ Sài liền đẩy Mã Hạo, giọng đầy lo lắng: